"Vậy thì đi thôi!" Phương Quý đi theo tông chủ Thái Bạch Tông ra ngoài, mới vừa đi không được hai bước, bỗng nhiên trở lại huýt sáo, Tiểu Hắc Long lập tức hưng phấn không thôi, đong đưa cái đuôi nhỏ liền "sưu" một tiếng bay ra, ngồi xổm ở trên bả vai hắn, Ngao Lân cùng với một đám yêu binh yêu tướng Hải tộc ở bên cạnh thấy thế liền kinh hãi, ngay cả cơ hội ngăn cản cũng đều không có, liền nhìn thấy bọn hắn đã nghênh ngang đi ra ngoài từ trong Long Đình...
Sắc mặt của Bích Hoa Thần Quân đã sắp đóng băng.
Mặc dù trước khi đi, giống như thị uy cố ý gọi Tiểu Hắc Long ra ngoài, nhưng Phương Quý lại một mực rầu rĩ không vui, tông chủ Thái Bạch Tông dường như nhìn ra tâm tư của hắn, cũng không nói lời nào, hai người một đường rời khỏi Long Đình, nhưng cũng không có đi về phía đại điện Tiên Minh, dù sao thì tòa cung điện kia bây giờ đã trở thành hành cung của U Cốc Chi Đế, vào thời điểm trưởng lão Tiên Minh Bắc Vực tiến hành nghị sự, mới có thể đi qua.
Hai người đi tới một ngọn núi cách đó không xa, chỉ thấy ở nơi này cũng có không ít động phủ được kiến tạo trong thời gian gần đây, tông chủ Thái Bạch Tông dẫn Phương Quý đi vào, sau khi ngồi xuống, cười hỏi: "Vừa rồi ngươi cũng không có ăn thiệt thòi, cũng không có mất mặt mũi, làm sao lại rầu rĩ như thế?"
"Ngài cảm thấy ta ăn thiệt thòi, mất mặt mũi, mới có thể không cao hứng sao?" Phương Quý bất mãn nhìn tông chủ Thái Bạch Tông, nói: "Ta chính là không thích những người này!"
"Người nào?"
"Người trở về từ Đông Thổ, người trở về từ Tây Hoang, Nam Cương cưỡng ép tới đây...ta đều không thích!" Tông chủ Thái Bạch Tông nghe vậy cười nói: "Chúng ta vốn là muốn mượn nhờ lực lượng của bọn hắn, càng không thể để cho bọn hắn trở về, lại có thể làm như thế nào?"
Phương Quý bỗng nhiên quay đầu, chăm chú nhìn tông chủ Thái Bạch Tông một chút, nói: "Không nói những chuyện khác, ta chỉ biết coi như là thật sự mượn nhờ lực lượng và thanh danh của bọn hắn, nhưng nếu một mực tiếp tục như thế mà nói, chỉ sợ cũng không phải là chuyện tốt, ta không hiểu đối với những sự tình này, cũng không muốn dính vào lung tung, nhưng ta thấy, hiện tại tu sĩ Bắc Vực chúng ta cũng không có bị khi dễ, nhưng hết lần này tới lần khác lại càng ngày có càng nhiều ngoại nhân tới, làm việc chung với bọn hắn, ngược lại có cảm giác mình giống như là ngoại nhân!"
Tông chủ Thái Bạch Tông gật đầu nhẹ, nói: "Còn nữa không?"
Phương Quý vỗ đùi, nói: "Còn muốn gì nữa? Ngài nghĩ đi, người nào cũng đều phải làm việc trước khi ăn cơm, cho ăn cơm trước, sau đó mới làm việc cũng không phải là không được, nhưng kiểu người cướp cơm, cướp công việc của người khác này, có thể trông cậy bọn hắn giúp được cái gì?"
Tông chủ Thái Bạch Tông nghe lời này, ngược lại là có một chút tán dương nhìn Phương Quý một chút, cười nói: "Ngươi có thể nói ra những đạo lý này, cũng thực sự khiến cho ta có một chút ngoài ý muốn, bất quá dạng đạo lý này, có lẽ ở trong tương lai ngươi nên thay một loại phương thức nói khác, hoặc là thay đổi một chút...đúng, ngoại trừ giảng đạo lý, danh tự công pháp mà ngươi tu luyện, cũng phải tìm chữ thích hợp để sửa đổi một chút..."
"Đạo lý hữu dụng là được, công pháp nổi danh là được, cần chú ý nhiều như vậy để làm gì?" Phương Quý cũng không ưa đối với chuyện này, nói: "Trước tiên hãy giải quyết những sự tình lộn xộn này, phải làm như thế nào?"
Tông chủ Thái Bạch Tông nói: "Những sự tình này cũng không có gì lạ, rất phổ biến trên thế gian!"
Nghe câu nói hời hợt của tông chủ, Phương Quý đột nhiên trợn tròn mắt.
Tông chủ Thái Bạch Tông lại cười cười, nói: "Nếu làm việc trên thế gian, liền cần biết hình dáng ban đầu của thế gian này, thế sự vốn là như vậy, người cũng vốn là như vậy, vì vậy ngươi phải thừa nhận những điều trên thế giới trước khi có thể tạo ra sự khác biệt, nếu như ngay từ đầu liền nghĩ đến quá nhiều thế sự, trải qua thất vọng nhưng lại oán trời trách đất, loại tính khí này là tuyệt đối không thể làm nên chuyện..."
"Nói cho cùng, chúng ta cũng chỉ là sâu kiến ở giữa thiên địa, lại dựa vào cái gì chỉ yêu cầu bản thân mình chiếm lĩnh cái tốt chứ không phải cái xấu?"
Phương Quý nghe tông chủ nói nhẹ nhàng linh hoạt như vậy, đã là trợn tròn mắt, nói: "Vậy ngài liền muốn một mực tiếp tục như thế?"
Tông chủ Thái Bạch Tông lắc đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn, nói: "Tự nhiên không có khả năng!"
Lúc này Phương Quý mới buông lỏng, nhìn ra bên ngoài động phủ, thấy ở ngoài không có người, lúc này mới đóng cửa động phủ, còn tiện tay ném một khối ngọc giản ra ngoài ngăn cách, chân thành nói: "Bây giờ sư bá hãy nói đi, ngài dự định làm sao gài bẫy những người này?"
Tông chủ Thái Bạch Tông nghe vậy, kinh ngạc mở to hai mắt hỏi: "Gài bẫy gì?"
"Ngài cứ nói là được, ta khẳng định sẽ giữ bí mật!" Phương Quý lộ ra bộ dáng ngươi biết ta hiểu, không cần giả bộ tiếp nữa.
Sắc mặt của tông chủ Thái Bạch Tông cũng lập tức có vẻ hơi bất đắc dĩ, lắc đầu nói: "Ta xác thực không có ý định bẫy người!"
Khuôn mặt của Phương Quý tràn đầy hồ nghi, còn có một chút thất vọng.
Tông chủ Thái Bạch Tông nói: "Nếu là công bằng công chính, cam tâm tình nguyện, lại làm sao có thể gọi là gài bẫy...lừa gạt?"
Trên mặt của Phương Quý lập tức nhiều thêm một chút vui mừng, nhìn chằm chằm vào tông chủ Thái Bạch Tông.
Tông chủ Thái Bạch Tông cũng không nóng nảy, chậm rãi pha cho mình một chén trà, khiến cho trong mắt của Phương Quý gấp đến mức sắp bốc lửa, mới chậm rãi ung dung uống một ngụm, sau đó nói: "Nếu bàn về những chuyện này, vậy ta cũng muốn hỏi ngươi, nếu như ngươi cũng nhìn ra tình thế lúc này không đúng, vậy ngươi có biết, tình thế bây giờ vì sao lại không đúng hay không? Gốc rễ của tất cả những vấn đề này, đến tột cùng là ở chỗ nào?"
"Còn có thể là cái gì, những người này vốn chính là nhằm vào tiểu Lai Bảo, trong lòng tràn đầy ý đồ xấu!" Phương Quý trả lời không do dự một chút nào, lộ ra vẻ mặt xem thường.
Tông chủ Thái Bạch Tông cười cười, lắc đầu nói: "Mỗi người làm việc đều có mục đích của mình, nhìn ở bên ngoài mặc dù không hợp lý, nhưng ở bên trong lại tự có đạo lý, vô luận là Đông Thổ hay là Tây Hoang, Nam Cương, lai lịch của bọn hắn không nhỏ, lòng dạ cao hơn trời, cho nên thậm chí cũng không che giấu mục đích của mình, làm việc cũng không có cố kỵ, cho nên đối với chúng ta mà nói, đây ngược lại là chuyện tốt!"
Nói xong nhìn Phương Quý một chút: "Cho nên ngươi cũng đã nhìn ra, mục đích của bọn hắn, hoặc nói là lựa chọn có thể tiếp nhận, chỉ có hai loại!"
"Thứ nhất, chính là khống chế Tiên Minh, hoặc là Long Đình, lại nhờ vào đó khống chế Tiểu Long Chủ!"
"Còn nếu như không làm được một bước này, vậy liền sẽ lùi lại mà cầu việc khác, tối thiểu cũng muốn đoạt được cao vị ở trong Tiên Minh, để mình có thể tùy thời tiếp cận Tiểu Long Chủ, để lúc nào cũng đưa tình trạng của nó truyền vào trong tai của những người kia vào bất cứ lúc nào..."
Phương Quý nghe tông chủ Thái Bạch Tông nói, một lát sau, mới chậm rãi gật đầu nhẹ.