Lúc này, ở phía động phủ của Phương Quý, cho dù là người có bản sự lớn bằng trời, cũng không có khả năng che lấp cho hắn.
Cho nên, tông chủ Thái Bạch Tông vào lúc này, chỉ là ẩn giấu khí tức của mình.
"Đến tột cùng là người phương nào đang làm phép?"
"Đó đến tột cùng là tồn tại gì đang triển lộ khí tức?"
Cũng vào một khắc tông chủ Thái Bạch Tông vội vã ẩn giấu chính mình, trong không trung chung quanh, người trẻ tuổi mặc áo bào đen tới từ Tây Hoang kia, Bích Hoa Thần Quân tới từ Nam Cương, còn có nữ tử váy đỏ tới từ Đông Thổ, vào lúc này đều đã bay lên không trung, ánh mắt nhìn về phía động phủ của Phương Quý.
Có thể nhìn thấy, trên mặt bọn hắn, thế mà đều lộ ra thần sắc vô cùng e dè.
"Động phủ kia là của ai?" Cơ hồ ở trong cùng một thời gian, ánh mắt của bọn hắn liền rơi xuống phía trên tòa động phủ kia, hàm răng cắn chặt, thần thức nhanh chóng rải ra ngoài.
"Cái gì?" Ngay sau đó bọn hắn liền đạt được câu trả lời, ánh mắt lập tức bắt đầu trở nên ngưng trọng.
"Tông chủ Thái Bạch Tông Triệu Chân Hồ..."
"Động phủ kia chính là của hắn?"
Ba người bọn hắn cũng có thể cảm ứng được sự tồn tại của nhau, thậm chí là trở thành địch thủ của nhau, thế nhưng vào lúc này, thế mà ẩn ẩn có một loại ý tứ đứng ở cùng một phe, thậm chí còn thảo luận với nhau: "Vốn cho rằng hắn chỉ là mượn pháp quyết chữ Thần tu luyện dòng huyết hà kia, mặc dù có một chút bản sự, nhưng cũng không đáng được nhắc tới, không nghĩ tới hắn thế mà còn ẩn giấu loại thủ đoạn này, nhất thời không quan sát, ngược lại là đã bị hắn lừa bịp..."
"Hắn đến tột cùng tu pháp gì, mới có bực khí tức kinh thiên này?"
"Không có cách nào suy đoán, nhưng chỉ sợ là thủ đoạn hắn giấu giếm, còn vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta..."
"Quả nhiên không hổ là sư huynh của vị Kiếm Tiên trên trời kia..."
Cảm thụ được thần niệm xen lẫn của ba người ở trên không trung kia, tông chủ Thái Bạch Tông kỳ thật trốn ở cách đó không xa kia, sắc mặt có một chút xấu hổ.
"Chuyện này là sao..."
"Loại cảm giác này..."
Phương Quý khoác tiên bào trên người, đồng thời cảm nhận được khí tức biến hóa mang tới lúc đèn Âm Dương, Thanh Mộc Tiên Linh, con mắt quái dị Ma Sơn đều dung nhập vào trong tiên bào, trong lòng của hắn cũng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác cực kỳ khác thường, hắn có thể cảm nhận được khí tức của chính mình đang liên tiếp tăng vọt, thật sự giống như chính mình đang một mực bay lên trên trời, thậm chí là có cảm giác có thể phá tan không trung...
Sau khi vừa hóa anh thành công, hắn cũng cảm thấy không có gì đáng ngạc nhiên.
Cũng không sai biệt lắm với dự tính của hắn, mặc dù thuận lợi thành công, nhưng xác thực có chênh lệch cực kỳ rõ ràng so với những người có liên quan với đường kia, thậm chí ở trong mắt hắn, loại chênh lệch này còn lớn hơn, vào thời điểm chưa hóa anh, hắn gặp được Bích Hoa Thần Quân còn không quá sợ sệt, chẳng qua là cảm thấy người này có một chút cao thâm mạt trắc, nhưng nếu như đi lên đánh một chầu, chính mình cũng không nhất định ăn thiệt thòi!
Nhưng sau khi hóa anh, tư vị này ngược lại là đã thay đổi, hắn ngược lại là thấy rõ ràng loại chênh lệch kia hơn.
Lúc này lại để cho hắn đánh một chầu với Bích Hoa Thần Quân, có lẽ là hắn sẽ không dám.
Bởi vì hóa anh, cũng liền tương đương với nhận thức rõ chính mình.
Thế nhưng hắn cũng không nghĩ tới, thế mà sau khi chính mình hóa anh thành công, ở trong một sát na lại dẫn phát vô số biến hóa.
Nhất là kiện tiên bào trên người này, càng làm cho hắn cảm giác được chính mình có được vô tận vĩ lực, lại thêm ba kiện dị bảo đèn Âm Dương, Thanh Mộc Tiên Linh, con mắt quái dị Ma Sơn tiến vào trong tiên bào, thế mà giống như là uy năng của từng kiện dị bảo, tất cả đều dung nhập vào trong Nguyên Anh của mình, khiến cho lực lượng Nguyên Anh của chính mình không ngừng tăng lên, trong chốc lát liền đã vượt ra khỏi cực hạn mà trước đó chính mình có thể lý giải!
Đây là dạng cảnh giới gì?
Phương Quý ở trong thức hải cũng kinh ngạc một hồi lâu, sau đó hắn có một chút nhắm mắt lại.
Hắn bắt đầu tiến hành một bước hóa anh cuối cùng, cảm ngộ!
Người tu hành sau khi hóa anh, đều là cần cảm ngộ một phen để hiểu bản chất và khiếm khuyết của Nguyên Anh, bản thân có gì không phù hợp, trong quá trình tu luyện sau này cũng có thể bù đắp những thiếu sót của Nguyên Anh, đợi đến khi viên mãn, liền có thể tiến hành độ kiếp Hóa Thần!
Về lý thuyết, mọi Nguyên Anh đều là không trọn vẹn.
Dù chuẩn bị kỹ càng đến đâu, nội tình thâm hậu cỡ nào, vào thời điểm hóa anh, cũng sẽ xuất hiện đủ loại chỗ không trọn vẹn khiến cho người ta không tưởng tượng được, mà việc người tu hành muốn làm, chính là vào sau khi chính mình bước vào cảnh giới Nguyên Anh, bổ túc Nguyên Anh của chính mình, đợi đến khi viên mãn, liền có thể đi độ kiếp, trùng kích cảnh giới Hóa Thần, mà cái quá trình bổ túc Nguyên Anh này, kỳ thật chính là con đường tu luyện cảnh giới Nguyên Anh.
Bởi vì anh phẩm khác biệt, tự nhiên cũng có khác biệt cực lớn.
Tiên Anh Đông Thổ, vốn là tiếp cận viên mãn, chỉ có một chút thiếu hụt, quá trình bổ túc tự nhiên rất nhanh.
Cũng có thật nhiều tu sĩ Nguyên Anh không đủ căn cơ, anh phẩm quá mức không trọn vẹn, coi như muốn bổ túc, cũng không thể nào bổ túc đầy đủ.
Người trước tu luyện thần thông cũng xuôi gió xuôi nước, có thể chọn có thể bỏ, cực kỳ ưu thế, thần uy cường hoành.
Người sau muốn tu luyện thần thông gì, cũng phải nhìn xem chính mình thích hợp cái gì.
Cũng không phải là không có loại hình Nguyên Anh tàn phá kia, trên cơ bản chỉ có thể ỷ vào cảnh giới để dọa người...
"Loại cảnh giới này..."
Phương Quý cảm thụ được thần ý ẩn chứa trong Nguyên Anh, thời gian dần trôi qua thần sắc cũng đều trở nên có một chút kinh hỉ.
Nguyên Anh của hắn lúc này, xếp bằng ở trên không thức hải, người khoác tiên bào, trên tiên bào chính là từng tòa sơn ảnh, nguy nga thẳng tắp, liên miên vô tận, mỗi một tòa sơn ảnh, đều dường như ẩn chứa lực lượng trấn áp đại thế, sau lưng, một sợi chân ý tung bay xung quanh Nguyên Anh, giống như một dải lụa tiên, ở bên người thì có một con cóc màu vàng vô cùng đáng thương đang ngồi xổm, đang dùng hai con mắt đần độn nhìn hắn.
Sau khi suy ngẫm một hồi lâu, Phương Quý bỗng nhiên chỉ tay một cái.
Dải lụa tiên ở bên người kia, liền đột nhiên vội vã xông đi, trong chốc lát liền chém vô tận sóng lớn trong thức hải thành hai nửa.
Chuyện này, cũng không phải là thực sự vẽ thức hải của mình thành hai nửa, mà là thôi diễn thần thông ở trong thức hải.
Trong thức hải có thể làm được, ngoại giới cũng liền chênh lệch không xa!
"Chuyện kia là..." Cả phương mặt biển bị vẽ thành hai nửa, đưa tới tiếng vang, khiến cho trong đại điện, sắc mặt của Bạch Quan Tử cùng với tiểu Ma Sư đều đại biến.
Mà ở ngoại giới, trong động phủ mà bản thể Phương Quý ngồi, Anh Đề canh giữ ở một bên cũng chợt mở to hai mắt.
Tiểu Hắc Long nằm nhoài ở ngoài cửa động, cuộn thành một đoàn ngủ, lỗ tai cũng vểnh lên một chút, lại gục xuống.