Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 1206 - Chương 1206: Hàng Xóm Mới

Chương 1206: Hàng xóm mới Chương 1206: Hàng xóm mới

"Xin chào!" Phương Quý cười cười ôn hòa với Bạch Quan Tử, giống như hoan nghênh hàng xóm mới.

Bạch Quan Tử đột nhiên cảm giác được thần thái của tên tiểu quái vật này giống nhau như đúc với thời điểm lần đầu tiên mình gặp hắn, trong lòng nổi lên một loại cảm giác dị thường phức tạp, nếu như vào ngay từ đầu nghe được câu nói này của hắn, chính mình nhất định sẽ hỏi thăm rất nhiều chuyện, thế nhưng vào lúc vừa rồi, thấy được các loại thần dị trong quá trình hắn hóa anh, tâm thần của Bạch Quan Tử đã loạn, có quá nhiều điều cần được giải thích rõ ràng!

Nàng lúc này, cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, bình tĩnh trở lại, nói: "Ngươi đã sớm biết ta sẽ đến?"

"Ngươi khẳng định sẽ đến!" Phương Quý nghe thế cũng có một chút đắc ý, bất quá vừa nghĩ tới chính mình bây giờ là Nguyên Anh, phải có phong độ, khuôn mặt liền nghiêm lại, cười ha hả chắp hai tay ra sau lưng, lạnh nhạt nói: "Ha ha, đệ tử Kỳ Cung lại làm sao có khả năng bị một chùy của ta đánh chết?"

Thần sắc của Bạch Quan Tử đã trở nên có một chút nóng nảy: "Cho nên ngươi đã sớm biết ta sẽ đến đối phó ngươi?"

"Ngay từ đầu cũng không nghĩ cẩn thận như thế!" Phương Quý cười nói: "Nhưng lúc tông chủ nhắc nhở ta thu quân cờ mà ngươi lưu lại, ta liền có nắm chắc!"

"Vị tông chủ Thái Bạch Tông kia..." Bạch Quan Tử liền lập tức nhớ tới vị nam tử tay áo bồng bềnh kia, hàm răng không khỏi cắn chặt.

Thẳng đến lúc này, nàng cũng chỉ có thể thừa nhận, chính mình từ lúc vừa mới bắt đầu liền bị gài bẫy, vị tông chủ Thái Bạch Tông kia, tất nhiên là đã sớm biết mình có thể ẩn thân ở trong quân cờ, tùy thời mà động, cho nên mới giúp tên gia hỏa này bày ra bẫy rập dạng này, đáng thương cho chính mình đường đường là đệ tử Kỳ Cung, mưu tính bao nhiêu bố cục tinh diệu, bây giờ thế mà bị một cục diện đơn giản như vậy vùi lấp?

Chỉ bất quá, tối thiểu vào lúc này, loại cảm giác bị tính kế này, thậm chí cũng đều không thể chiếm cứ tư duy chủ yếu của nàng.

Nàng chỉ nhìn chòng chọc vào Phương Quý, một hồi lâu sau, mới đột nhiên hỏi một câu: "Ngươi đến tột cùng là ai?"

"Ta là ai?" Phương Quý ngơ ngác một chút, băn khoăn không biết nói một loạt danh hiệu kia như thế nào...

Bất quá suy nghĩ lại một chút, bây giờ vị đệ tử Kỳ Cung này tiến vào đại điện trong thức hải của mình, đoán chừng là không có cơ hội gì chạy đi, lại thổi phồng những hư danh kia cũng không có tác dụng gì, còn không bằng nói ra thân phận chân thật của mình, hù nàng một chút, về sau cũng dễ lợi dụng...

Thế là hắn mỉm cười, chắp hai tay sau lực, ưỡn cao ngực, ngạo nghễ nói: "Ta là hậu đại Tiên Nhân..."

"Quả nhiên!" Không đợi Phương Quý nói xong, sắc mặt của Bạch Quan Tử liền đã đại biến, trong thanh âm thậm chí còn mang theo một chút run rẩy.

"Ồ?" Phương Quý ngược lại là khẽ giật mình, nghĩ thầm mình khoác lác...không, đã nói chuyện này rất nhiều năm, còn là lần đầu tiên nhìn thấy người lộ ra loại phản ứng này!

"Nghìn tính vạn tính, không nghĩ tới, cuối cùng thế mà rơi vào trong tay các ngươi..." Bạch Quan Tử có một chút nhắm mắt lại, trên mặt lại là một mảnh tuyệt vọng, ngay cả âm thanh của nàng cũng đều dường như có một chút vô lực, trong lòng cũng dường như đồng thời có vô số suy nghĩ đang cuộn trào, giãy dụa, qua một hồi lâu, nàng mới đột nhiên mở mắt, nghiêm nghị nói: "Ta không biết các ngươi đang tính cái gì, cũng không biết các ngươi mưu đồ gì...được rồi, ngươi hãy trực tiếp nói cho ta biết, ngươi muốn làm gì đối với ta?"

Phương Quý sửng sốt.

Nghĩ thầm ngươi tính toán ta trước, sau đó ta cùng với tông chủ gài bẫy ngươi, đây không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?

Làm sao ngươi lại lộ ra dáng vẻ ủy khuất như vậy?

Hơn nữa vị đệ tử Kỳ Cung này cũng quá nhát gan, cũng chỉ là bị nhốt ở trong đại điện, lại lộ ra bộ dáng tuyệt vọng như vậy...

Ngươi nhìn tiểu Ma Sư đi, hắn không phải là sống rất thoải mái sao...

"Đừng có lộ ra bộ dáng ta lập tức muốn làm gì đối với ngươi, Phương lão gia là loại người đó sao?" Phương Quý nói thầm một tiếng, trong lòng còn băn khoăn chuyện bên ngoài, cũng không muốn ở chỗ này cùng với Bạch Quan Tử thêm nữa, trên thực tế, từ lúc hắn bắt đầu thu hồi quân cờ màu trắng kia, liền cũng xác thực đang một mực chờ Bạch Quan Tử tới đoạt xá, dù sao nhìn thấy Kỳ Cung có nhiều thủ đoạn như vậy, cũng xác thực không tin nàng sẽ dễ dàng chết như vậy, nữ nhân như vậy, tự nhiên chỉ có nhốt ở trong đại điện mới yên tâm!

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân chính là đã đáp ứng tiểu Ma Sư...

Nếu không phải Phương Quý không hiểu được làm như thế nào để chủ động mở đại điện ra, hắn đã sớm nhốt nàng vào.

"Nếu đã tới, vậy thì hãy ngoan ngoãn ở lại chỗ này, nghĩ lại xem có gì có thể nói cho ta biết, để khi gặp lại ta không cần phải hỏi..." Phương Quý hừ lạnh một tiếng, thuận miệng dặn dò.

Bạch Quan Tử đột nhiên mở mắt, nghiêm nghị nói: "Ta cái gì cũng sẽ không nói cho ngươi, ma đầu!"

"Ừm?" Phương Quý lộ ra thần sắc lạnh lẽo, xắn tay áo lên hỏi: "Ngươi cho rằng ta không dám đánh ngươi?"

Bạch Quan Tử nhắm mắt lại, ngẩng mặt lên, mặt không có một chút thay đổi nói: "Ngươi giết ta đi!"

"Ta làm sao nỡ giết ngươi!" Phương Quý hừ một tiếng, bỗng nhiên gọi: "Người đâu!"

"Có..." Tiểu Ma Sư lưu loát đáp ứng, chạy tới trước người Phương Quý, buông thõng tay, cúi đầu khom lưng.

"Giao cho ngươi!" Phương Quý nói: "Chờ đến thời điểm ta trở về, ta muốn hỏi nàng cái gì, nàng phải đáp cái đó!"

Tiểu Ma Sư vội vàng cười nói: "Vâng thưa ngài!"

"Như vậy còn tạm được!" Phương Quý hài lòng gật đầu nhẹ, liền muốn chắp tay sau lưng đi ra ngoài, bỗng nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu cẩn thận căn dặn tiểu Ma Sư: "Đừng có làm những thứ loạn thất bát tao kia ở địa bàn của ta, vạn nhất hai người các ngươi sinh một đống con ở đây, ta phải xử lý như thế nào bây giờ?"

Tiểu Ma Sư mặt đỏ rần: "Sao có thể chứ, ta không phải là loại người như vậy..."

Mà Bạch Quan Tử trong lúc đột nhiên cũng mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin nhìn hai người bọn hắn.

"Ta vẫn còn đang bận việc ở bên ngoài, sau này sẽ trở lại tra hỏi ngươi!" Phương Quý nói, vênh vang đắc ý, hết sức yên tâm đi ra ngoài từ trong đại điện.

Hắn rất tin tưởng, tiểu Ma Sư trải qua sự dạy dỗ của chính mình, nhất định có thể thu thập Bạch Quan Tử.

"Hắc hắc..." Thấy Phương Quý đi, tiểu Ma Sư liền cũng ưỡn ngực lên, đánh giá Bạch Quan Tử trên dưới một chút, phát ra một tiếng cười lạnh.

"Ngươi...ngươi muốn làm gì?" Thanh âm của Bạch Quan Tử cũng đều đang run rẩy, vội vã lui về phía sau mấy bước.

"Nếu đã tới, náo nhiệt cũng đã nhìn, vậy trước hết ta sẽ nói cho ngươi biết quy củ của nơi này!" Tiểu Ma Sư hắng giọng một cái, chắp hai cánh tay ra sau lưng, thong thả bước đi, nói: "Thứ nhất, trong này, ta là lớn nhất...ừm, bình thường ta không phải là lớn nhất, bất quá nếu hắn có việc cầu ta, vậy ta chính là lớn nhất, bình thường như thế nào cũng xếp thứ hai. Thứ hai, ở chỗ này, hắn nói cái gì, ta liền phải nghe, ta nói cái gì, ngươi cũng phải nghe..."

Bình Luận (0)
Comment