"Ài, Phương đạo huynh đã có bực sư tôn như Kiếm Tiên trên trời, lại có bực sư bá như tông chủ Thái Bạch Tông, đúng là thật sự khiến cho người ta ghen tị!"
"Thái Bạch Tông, Thái Bạch Tông, đây mới là đại tông đệ nhất Bắc Vực!"
Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy khâm phục ao ước của bọn hắn, trong lòng Phương Quý cũng vui vẻ, lúc đầu hắn đến gặp bọn hắn là chỉ để xem bọn hắn ngưỡng mộ mình như thế nào, bây giờ mặc dù ẩn ẩn cảm giác phương hướng bọn hắn khích lệ, giống như có vẻ hơi khác so với trong tưởng tượng của mình, nhưng tốt xấu gì thì biểu lộ sợ hãi thán phục trên mặt cũng đều là nhất trí, cho nên trong lòng ngược lại cũng cảm thấy thoải mái, chân cũng có một chút tung bay.
"Chớ hoảng sợ, chớ hoảng sợ, hãy ngồi xuống nói chuyện đi!"
Phương Quý hùng hổ ngồi xuống băng ghế đá, chen Tức đại công tử đang ngồi sang một bên, sau đó không cần hắn phân phó, Anh Đề đã trườn đến bên cạnh lò châm trà, thành thạo giúp hắn rửa bát trà, bóp lá trà, đun nước sôi, rửa trà, pha trà, bỏ đường...lúc đầu ở bên cạnh lò có một thị nữ giúp đỡ đám người châm trà, nhìn thấy một màn này đã sửng sốt.
Tiêu Tiêu Tử nói với vị thị nữ kia: "Ngươi đi nghỉ trước đi, loại sự tình này ngươi khẳng định không thành thạo bằng nó!"
Thị nữ kia cảm thấy hổ thẹn sâu sắc, che mặt mà đi, Anh Đề nhìn thị nữ một chút, lộ ra dáng dấp rất là đắc ý.
"Bây giờ ta thấy Tiên Minh hỏng của chúng ta đang rối ren, đã đến lúc chúng ta phải chấn chỉnh một chút!" Sau khi Phương Quý vào chỗ, liền bày ra phong thái cao nhân nói ra.
"Chỉnh đốn? Chúng ta?" Đám người Tức đại công tử nghe vậy đều giật mình, hơi kinh ngạc nói.
"Đương nhiên là chúng ta!" Phương Quý có một chút biểu lộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn bọn hắn một cái, nói: "Ta đã hỏi ý kiến của tông chủ!"
"Nguyên lai là ý tứ của Thái Bạch Tông Triệu sư bá..." Tức đại công tử bừng tỉnh đại ngộ, những người khác cũng đều lộ ra thần sắc quả là thế, thậm chí suy nghĩ sâu hơn một chút, Tiêu Tiêu Tử cũng không khỏi thở dài: "Vẫn là Triệu sư bá nghĩ xâu xa, Triệu sư bá làm trưởng bối, cần phải cân nhắc đại cục, cân nhắc thanh danh, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị chỉ trích, làm việc tự nhiên khó tránh khỏi bó tay bó chân, ngược lại là chúng ta, một thân nhẹ nhõm, ngược lại là dễ dàng hơn một chút..."
"Lão tiêu rất thông minh!" Phương Quý tán dương nhìn nàng một cái, nói: "Vậy thì chúng ta thảo luận ngay đi!"
Tiêu Tiêu Tử rất muốn hắn đổi cái xưng hô này, bất quá thời cơ không thích hợp, cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
Đám người cũng là giờ mới hiểu được dụng ý Phương Quý đến tìm bọn hắn, cũng không khỏi trở nên chăm chú, đàm luận các loại loạn tượng cùng với thế cục ở Bắc Vực bây giờ, mọi người đều có ý kiến của riêng mình, nghị luận ầm ĩ, không bao lâu, coi như là ngay cả Minh Nguyệt tiểu thư, Cung Thương Vũ cũng được mời đến, ngay cả tiểu đồng Thanh Phong cũng đi đến tham gia cuộc vui, mà vào lúc cuối cùng, long nữ Ngao Tâm cũng không biết chạy đến từ nơi nào, tham gia cuộc trò chuyện.
Ưu điểm của Phương Quý chính là sẽ không khăng khăng giữ ý kiến của mình trước khi làm việc lớn, gặp phải sự tình do dự, liền theo thói quen tung đồng tiền, mà gặp loại cục diện phức tạp không có cách nào dùng đồng tiền để quyết định như thế này, cũng sẽ đi tìm một nhóm người mà chính mình tin tưởng, trước tiên tạm nghe một chút xem bọn hắn nói thế nào, nghe bọn hắn nghị luận, trong lòng mình cũng liền có chủ ý.
"Nếu nói như thế, vậy căn do ngược lại là rất đơn giản!"
Hàn huyên một hồi, ánh trăng cũng đã rũ xuống, trà cũng đã đổi thành rượu, Phương Quý cũng từ trong lời nói của bọn hắn, nghe được lời chính mình muốn nghe, trong lòng cũng đã có phán đoán, hừ lạnh một tiếng nói: "Đơn giản chính là đoạt quyền tranh chỗ tốt, thậm chí là tranh tên tuổi, hết lần này tới lần khác từng người còn nói chính mình rất tốt, càng mấu chốt hơn chính là, chúng ta cũng xác thực cần bọn hắn xuất lực tại một ít địa phương..."
"Khiến cho người ta đau đầu, chính là ở chỗ này!" Tức đại công tử thở dài nói: "Những người khác thì không nói, chỉ nói về U Cốc Chi Đế, bối phận của ông ta tại Bắc Vực chúng ta đúng là độc nhất, nhưng những gì mà ông ta làm hồi đó, lại nào có nửa phần đáng giá để đám tiểu bối chúng ta tin phục? Nhưng bây giờ chúng ta lại có thể làm thế nào, ông ta chủ động từ chối đế vị, chỉ nguyện làm một vị trưởng lão, Tiên Minh nếu như ngay cả vị trí trưởng lão cũng không cho, lại xác thực không thích hợp lắm..."
"Nhưng nếu như cho ông ta vị trí trưởng lão, như vậy ông ta chính là trưởng lão đứng đầu Tiên Minh Bắc Vực, ra lệnh lung tung, lại phải ứng đối như thế nào?"
Mọi người nghe thế đều trầm mặc gật đầu.
Bực loạn tượng bây giờ này nếu như có thể dễ dàng giải quyết, bọn hắn ngược lại sẽ không khó chịu như vậy.
"Ha ha, đơn giản, dựa vào cái gì mà hắn nói sao chúng ta phải nghe vậy?" Lúc này trong lòng Phương Quý cũng đã có chủ ý, trực tiếp đặt chén trà trên bàn, cười lạnh đứng dậy.
Mọi người đều nói: "Rượu còn chưa uống xong, ngươi đi đâu vậy?"
Phương Quý cười nói: "Không giải quyết những sự tình phiền lòng này, làm sao còn có tâm tình uống rượu?"
Hắn rất có phong phạm phất ống tay áo một cái, suýt nữa chạm vào trên khuôn mặt của Mạnh Đà Tử, sau đó gọi Anh Đề một tiếng, liền đã bay lên không trung, trực tiếp bay về phía đại điện Tiên Minh, đám người trong sân cũng tuyệt đối không nghĩ tới, hắn thế mà thực sự làm những gì mình đã nói, còn tưởng rằng phen thương nghị này cũng nên thảo luận mấy ngày, đưa ra được phương án mà ai cũng cho là khả thi thì mới bắt đầu thực hiện.
Bọn hắn nhất thời vừa kích động, lại vừa lo lắng, vội vàng nhao nhao đứng dậy, đi theo Phương Quý.
Trong mấy bước, Phương Quý đã ghìm đám mây xuống trước đại điện Tiên Minh, liền muốn nghênh ngang đi vào bên trong.
"Tiểu bối phương nào, dám can đảm quấy rầy sự thanh tĩnh của U Cốc Chi Đế?" Không đợi hắn đi tới trước đại tiện, hai đồng nhi một đen một trắng đã vòng qua cửa chặn đường, lạnh giọng quát.
"Ta là đại đệ tử chân truyền Thái Bạch Tông, Ngọc Diện Tiểu Lang Quân Phương Quý, tiến vào điện nghị sự có việc!" Phương Quý lặng lẽ nhìn bọn hắn, tùy tiện nói.
Hai đồng nhi kia nhíu mày, nói: "Coi như là đệ tử Thái Bạch Tông, cũng không nên không có quy củ như vậy, nếu như ngươi muốn tiến vào đại điện, cũng phải chờ chúng ta đi bẩm một tiếng với U Đế bệ hạ, đợi đến khi lão nhân gia ông ta cho phép, lại đi vào, sao lại dám xông vào?"
Nghe bọn hắn nói năng hùng hồn, thần sắc của đám người Tức đại công tử đều có một chút không vui.
Hiện tại một chuyện làm cho người ta đau đầu chính là, vị U Cốc Chi Đế này vừa mới trở về liền chiếm tòa đại điện nghị sự này, thế mà còn đường hoàng ở lại nơi này, cho nên chỗ mà tất cả trưởng lão Tiên Minh nghị sự trước đó, đã trở thành nơi mà hắn nghỉ ngơi, mỗi lần có việc muốn thảo luận ở chỗ này, liền đều phải thông báo cho hắn, ngược lại không giống như là nghị sự, mà giống như là bẩm báo hắn.