Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 1210 - Chương 1210: Phân Rõ Phải Trái

Chương 1210: Phân rõ phải trái Chương 1210: Phân rõ phải trái

Nhìn bộ dáng của những lão tu này, mấy người Tức đại công tử cũng đều đã không khỏi nhíu mày, cảm thấy có một chút lo lắng thay cho Phương Quý, bản sự khác của những lão tu này có lẽ không lớn, nhưng tuổi tác bối phận lại đều là không nhỏ, cũng không biết có phải bọn hắn cũng là bởi vì những quy củ cùng với kính trọng người già vô hình mới có địa vị và thân phận trong Tiên Minh bây giờ, cho nên bọn hắn cũng là giữ gìn nhất đối với chuyện này.

Ở trong những người ủng hộ U Cốc Chi Đế, hơn phân nửa đều là những người này.

Mà chỗ mấu chốt nhất là ở chỗ, những người này thật đúng là không dễ chọc, ngươi muốn đánh bọn hắn cũng không đánh được, nhưng nếu ngươi làm ra sự tình gì trái ý với bọn hắn, như vậy bọn hắn đến mắng người, thật đúng là cực kì lợi hại.

"Đại bất kính? Trong lòng nguội lạnh?" Phương Quý nghe lời nói của những lão tu này, lông mày cũng không khỏi nhíu lại, kỳ thật sau khi hắn mang Tiểu Hắc Long trở về, lại vào trước đó đàm phán cùng với Long tộc đoạt tới nhiều tài nguyên như vậy thay cho Bắc Vực, hắn đã không cảm thấy có người dám mắng chính mình, coi như có, vậy cũng hẳn là hạng người thế hệ trước xác thực có công đức trong người giống như tông chủ Thái Bạch Tông, Cổ Thông lão quái, gia chủ Tức gia.

Nhưng thẳng đến lúc này, hắn mới ý thức được là thật sự có người dám mắng chính mình...

Nhất là lão già râu vàng kia, thế mà còn muốn quát tháo chính mình, bảo mình đi tới trước mặt U Cốc Chi Đế lĩnh tội?

Hắn cũng chỉ bội phục hạng người như tông chủ Thái Bạch Tông, chứ không phải là bội phục người có nhiều râu ria.

Những người này cũng không hỏi thăm một chút, trước kia vào lúc ở thôn Ngưu Đầu, những lão đầu lão thái thái kia đắc tội chính mình là có kết cục gì?

"Các vị lão tiền bối quả nhiên là một lòng vì Bắc Vực, ồ...vị kia lại ói ra máu, ta thật sự là quá bội phục các ngươi!" Hắn đứng lên, bỗng nhiên vái chào đối với những lão già này.

Cả đám lão già cũng khẽ giật mình, dường như không nghĩ tới thái độ của vị đệ tử Thái Bạch Tông này lại tốt như vậy.

Sau đó có một vài lão già đi lên phía trước, chắp tay ở sau lưng nói: "Nếu ngươi đã biết, vậy còn không mau tranh thủ thời gian..."

"Ghi chép lại tên của bọn họ!" Phương Quý bỗng nhiên đứng thẳng người, cười xấu xa nói: "Những lão tiền bối này đều là người có lòng vị tha, chí lớn, bản sự chắc hẳn cũng là cực cao, ở lại nơi này mỗi ngày mắng chửi người, thật sự là quá lãng phí, bây giờ nhóm tiên quân đầu tiên sắp được điều đến chiến tuyến phía nam, liền xếp cả những vị lão tiền bối này vào, ta cảm thấy dùng bọn họ để khiêu chiến, thanh thế nhất định sẽ rất lợi hại!"

"Cái gì?" Đám lão già kia nghe vậy, từng người lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn choáng váng.

Để cho đám lão già bọn hắn đi lên trên chiến trường?

"Được..." Ngược lại là Mạnh Đà Tử ở bên cạnh phản ứng lại, cười to một tiếng, liền chạy ra phía trước, lấy ra một bảng danh sách từ trong tay áo, vừa nhìn những lão già kia, vừa viết: "Hoàng Bình lão đạo, Thanh Thương lão nhân, Hắc Hợp lão tiền bối, Chân Cung lão tiền bối...ồ, bên kia còn có Hải Thanh lão tiền bối, này này, Tông Ly lão tiền bối không cần phải chạy, vừa rồi ta đã nhìn thấy ngươi..."

Đám lão tu rốt cục cũng lấy lại tinh thần, có người giận dữ hét to: "Ngươi đây là muốn dùng việc công báo thù tư hay sao?"

"Đệ tử Thái Bạch Tông muốn dùng một tay che trời?"

"Thân phận của ngươi tại Tiên Minh ra sao, có thể quyết định để cho ai tiến vào chiến trường?"

"Thân phận của ta ra sao?" Phương Quý dựng mắt nhìn bọn hắn một chút, nghiêm nghị cười một tiếng, nói: "Thân phận của Phương lão gia ta, các ngươi còn muốn hỏi? Kiếm Tiên trên trời là sư tôn của ta, tông chủ Thái Bạch Tông là sư bá của ta, Tiểu Ngư Nhi Tần gia Đông Thổ, đó là vợ của ta, Thương Long lão ca là do ta đưa tiễn, tiểu Lai Bảo là do ta mang về, những tài nguyên hiện tại các ngươi đang sử dụng, có tối thiểu một nửa là ta vớt ra từ trong Long Cung!"

Nói xong liền nghiêm mặt, mắng: "Đám lão già các ngươi, lại dám hỏi thân phận của ta ra sao?"

"Ngươi...ngươi ngươi ngươi..." Đám lão tu bị hắn mắng, đã là miệng đắng lưỡi khô, nói không lưu loát, bỗng nhiên có người cúi người với hai đồng nhi một trắng một đen trên không trung, khóc lóc nói: "Chúng ta chẳng qua là nói vài lời công bằng vì U Cốc Chi Đế, liền bị người này hãm hại, còn xin U Cốc Chi Đế làm chủ cho chúng ta..."

Liền ngay cả hai đồng nhi một trắng một đen kia nghe vậy cũng quát lớn đối với Phương Quý: "Ngươi làm sao dám..."

"Ta chính là dám!" Phương Quý không đợi bọn hắn nói xong, liền đã đột nhiên phất ống tay áo một cái, pháp lực cường hoành quét ngang ra, hai đồng nhi kia đã là nhao nhao không khống chế được thân hình, rơi xuống từ giữa không trung, ngã ầm ầm ở trước điện U Cốc Chi Đế, thân hình vẫn không vững vàng, lăn ở trên mặt đất mấy vòng mới người tràn đầy bụi đất bò lên, đây đã là do Phương Quý thủ hạ lưu tình, nếu không thì cũng không phải té ngã đơn giản như vậy.

Cảm thụ được uy áp của Phương Quý truyền xuống từ giữa không trung, bọn hắn rõ ràng cũng đã cảm nhận được sợ hãi, một câu cũng nói không nên lời.

Mà ở trong không trung chung quanh, đám người nhìn thấy Phương Quý thế mà động thủ với người của U Cốc Chi Đế, trái tim cũng lập tức vọt tới cổ họng, có không biết bao nhiêu người đại biến sắc mặt, nhao nhao quét mắt nhìn xuống tiên điện, lo lắng U Cốc Chi Đế sẽ vọt ra...

Đánh đồng nhi của người ta, cùng với đánh mặt người ta, lại có gì khác nhau?

"Đừng có nói với ta một ngàn năm trăm năm trước ngươi đã lăn lộn như thế nào, cũng đừng nói cho ta biết ngươi đã sống bao nhiêu tuổi, ở trong 1500 năm này lăn lộn tốt nhất là Đế Tôn, chẳng lẽ chúng ta cũng phải mời hắn làm minh chủ Tiên Minh hay sao? Sống được lâu nhất chính là rùa đen, chẳng lẽ chúng ta phải mời Quy Tướng trong Long Đình làm trưởng lão Tiên Minh Bắc Vực hay sao? Hôm nay Thái Bạch Tông Phương Quý Phương lão gia ta tới, chính là phân rõ phải trái cùng với các ngươi, ta chính là muốn dựng toà đại điện này lên, mấy lão già này, ta cũng chính là muốn đưa bọn hắn đến chiến tuyến phía nam..."

Vào lúc người khác đều đang lo lắng U Cốc Chi Đế phẫn nộ, Phương Quý lại bỗng nhiên hét lớn trước núi, thế mà càng thêm phẫn nộ, hung thế ngập trời.

"Ai có ý kiến gì thì đi ra nói với ta!"

"Xoạt!" Hư không trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, người người đều mở to hai mắt nhìn Phương Quý giữa không trung.

Sau đó, bọn hắn liền đã không nhịn được nhìn sang đại điện mà U Cốc Chi Đế bế quan, trái tim đập bình bịch.

Chỉ là, bọn hắn nhìn một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở...

Cửa điện kia thế mà một mực đóng chặt, không có một chút động tĩnh nào...

"Thằng nhóc này muốn chết..."

Vào thời điểm ở trên ngọn núi ngoài điện, Phương Quý hét lớn một tiếng, chấn động khắp nơi, trong đại điện Tiên Minh, U Cốc Chi Đế một mực trầm mặc ngồi xếp bằng, cũng đã nổi giận đùng đùng, xung quanh có một vệt đạo uẩn bay ra ngoài, tay áo không gió mà bay, liền muốn đứng dậy.

Bình Luận (0)
Comment