Người trẻ tuổi mặc áo bào đen Tây Hoang, chuyên tu nhục thân, nhục thể của hắn cường đại, đã đạt đến một cái trình độ khó có thể tưởng tượng, dị bảo khó thương, chư tà bất xâm, Phương Quý đã từng từ trong miệng của Kỳ Cung Bạch Quan Tử, nghe nói qua con đường của một ít người chuyên tu nhục thân, đạt tới một loại cảnh giới thiên địa diệt ta bất diệt, ngược lại là rất dễ dàng nhìn ra được, người trẻ tuổi mặc áo bào đen Tây Hoang này, chính là đi một con đường như vậy.
Mà nữ tử váy đỏ tới từ Đông Thổ kia, Phương Quý thế mà nhìn không thấu nàng.
Kiếm ý của nàng, muốn tránh cũng không thể tránh, nhưng hết lần này tới lần khác, Phương Quý có thể cảm giác được loại kiếm ý kia, cũng không phải là bản lĩnh chân chính của nàng, nàng chỉ bay phấp phới ở đó, thế nhưng lại tạo ra cho người ta một loại cảm giác không giống như người, có thể tùy thời biến thành một thứ khác.
Mà thứ nhìn không thấu mới là hung hiểm nhất!
Giao thủ mấy hiệp, duy nhất khiến cho Phương Quý ăn một chút thiệt thòi nhỏ, cũng chính là nàng!
Những thứ này liền đại biểu cho lực lượng con đường của nàng?
"Trong Nguyên Anh, ngươi đã được tính là không thệ, chỉ tiếc rằng ngươi cuối cùng chỉ là phàm nhân!" Nam Cương Bích Hoa Thần Hoa nghiêm nghị hét lớn, vội vã đánh về phía Phương Quý, chung quanh có vô tận pháp tắc xen lẫn mà tới.
"Oanh!"
Người trẻ tuổi mặc áo bào đen tới từ Tây Hoang rơi vào phía trên đại địa, bỗng nhiên bắn ra, đại địa lập tức bị đánh ra một cái hố, mặt đất kiên cố giống như là bị hắn đạp thành mặt nước, chẳng những xuất hiện hố to, thậm chí tất cả bùn đất nham thạch đều vỡ thành bột mịn, hơn nữa còn run rẩy lúc lên lúc xuống, nâng lên hạ xuống, lan ra một loại cảm giác như gợn sóng mặt nước, thân hình của hắn thì là đánh thẳng về phía Phương Quý.
"Xoạt!" Mà vị nữ tử váy đỏ Đông Thổ kia thì mặt không biểu tình, huy kiếm quét ngang.
Rõ ràng chỉ có một kiếm, nhưng vào lúc này lại giống như hóa ra hai đạo kiếm quang, phong bế trên dưới Phương Quý.
Chung quanh trên dưới đều đã bị phong bế, ba người bọn hắn liên thủ, dường như muốn ở giữa một thức này, liền hạ gục Phương Quý.
"Nói ta là phàm nhân?" Phương Quý nghênh đón thế công liên thủ của ba người bọn hắn, có một chút cúi đầu.
Nói cũng kỳ quái, trước đây lúc ba người này trước sau tấn công hắn, hắn đều ý thức được không ổn, vội vã tránh né, nhưng bây giờ ba người này liên thủ tấn công tới, hắn ngược lại là ngay cả ý tứ tránh né cũng không có, chỉ là có một chút cúi đầu, thấy ba người kia đã đánh tới trước người, mới đột nhiên chợt ngẩng đầu lên, cắn răng hét lên: "Các ngươi đúng là mù rồi, Phương lão gia ta chính là hậu đại Tiên Nhân..."
Một câu chưa nói hết, hắn bỗng nhiên toàn lực thúc giục thần thông.
Trên đỉnh đầu, đột nhiên có một đạo anh quang thoáng hiện, Nguyên Anh ngồi ngay ngắn trong không trung, người khoác tiên bào, dải lụa tiên bay múa sau lưng, đạo uẩn vô hình tràn ngập giữa thiên địa, dường như khiến cho mảnh thiên địa âm u này, bỗng nhiên trở nên sáng hơn mấy phần, giống như là ánh nắng chói chang rọi khắp đại địa.
"Xoạt!" Hắn đưa tay điểm một chỉ, dải lụa tiên bên người vội vã bay về phía trước, va chạm cùng với pháp tắc của Nam Cương Bích Hoa Thần Quân.
Pháp tắc nguyên bản không gì không thể chia cắt, bản thân lại khó bị nắm bắt kia, thế mà bị dải lụa tiên đánh trúng cuốn ngược quay về.
Lại sau một khắc, tiên bào trên người Phương Quý, phát ra một đạo hư ảnh, hoặc nói là ánh đèn, thế mà soi sáng ra một phương hình bóng Âm Dương Thái Cực Đồ, xoay chầm chậm, kiếm ý mà nữ tử váy đỏ Đông Thổ đánh tới, cơ hồ ở giữa một sát na, cũng đã bị Âm Dương Thái Cực Đồ dẫn đi, đồng thời ma diệt trong nháy mắt, mặc dù khoảng cách cực xa, thế nhưng trường kiếm trong tay của nữ tử váy đỏ kia, đã bỗng nhiên vỡ nát vào lúc này.
Mà đối mặt với người trẻ tuổi mặc áo bào đen Tây Hoang vọt tới chính diện, Phương Quý trong tiếng hít thở, bỗng nhiên đánh ra một chưởng.
"Oanh!" Một chưởng này của Phương Quý áp lên trán của người trẻ tuổi mặc áo bào đen kia, thân hình của Phương Quý lập tức lùi về phía sau một tấc.
Khí uẩn lưu chuyển quanh người nam tử trẻ tuổi mặc áo bào đen, hư không vặn vẹo, khiến cho lực lượng của hắn cường hoành vô song, nhưng vào giờ khắc này, trên tiên bào quanh người của Phương Quý, đồng dạng cũng là sơn ảnh phiêu đãng, giống như là lực lượng từng toà từng toà tiên sơn trên tiên bào gia trì lên trên người Phương Quý, khiến cho bản thân hắn rất nhanh định trụ hư không, một bàn tay đè xuống người trẻ tuổi mặc áo bào đen, thế mà không còn lui lại một chút nào, động tác của hai người dừng lại.
Lại sau đó, bàn tay của hắn nhấn xuống phía dưới một cái, thân thể của người trẻ tuổi mặc áo bào đen này lập tức chìm xuống, rơi mạnh về phía mặt đất.
Mà Phương Quý ở giữa không trung thì là từ từ đứng thẳng lên, chỉ là một động tác đơn giản, nhưng dường như ôm sông núi vào trong ngực.
"Không đúng..." Nhìn Phương Quý lúc này, sắc mặt của Thần Tử ba bên Đông Thổ, Tây Hoang, Nam Cương đều là bỗng nhiên đại biến.
Bọn hắn đã phát hiện ra một chuyện đáng sợ: "Khí tức lúc trước chúng ta cảm ứng được không phải tông chủ Thái Bạch Tông..."
"Mà là hắn!"
Rất khó hình dung sự kinh ngạc trong lòng của ba vị Thần Tử Tây Hoang, Đông Thổ, Nam Cương vào thời khắc này, bọn hắn nguyên bản đều đã nhận định, khí tức ngày đó khiến bọn hắn đều cảm thấy kinh hãi là tới từ trên người của tông chủ Thái Bạch Tông, cũng duy chỉ có dạng người đã từng làm ra chuyện chấn kinh thế gian như tông chủ Thái Bạch Tông mới có thể xuất hiện bực khí tức đáng sợ như thế, mới khiến cho người ta cảm thấy hợp lý, chủ yếu hơn chính là, lúc đầu cỗ khí tức kia chính là bắt đầu truyền tới từ trong động phủ của tông chủ Thái Bạch Tông, làm sao lại trong lúc bỗng nhiên xuất hiện ở trên người thằng nhóc này?
"Chẳng lẽ là..." Bọn hắn ở trong lúc bỗng nhiên, trong lòng đều là xuất hiện một loại phẫn uất không có cách nào áp chế, cuối cùng cũng triệt để hiểu rõ chân tướng.
"Lại bị lừa!" Lúc này trong lòng bọn hắn ngoại trừ kinh ngạc, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ, thậm chí là hoang đường: "Chúng ta luôn cho rằng là đã đoán được suy nghĩ của vị tông chủ Thái Bạch Tông kia, không nghĩ tới, không nghĩ tới, cuối cùng vẫn đã coi thường hắn. Hắn...đây hẳn cũng là bẫy rập mà hắn bày ra, cố ý để cho thằng nhóc này phóng thích khí tức ở trong động phủ của mình, khiến cho trong lòng chúng ta sinh hồ nghi, kiêng kị với hắn, sau đó lại để cho thằng nhóc này mang theo Long Đế du ngoạn phía nam, dẫn dắt chúng ta rời đi, thậm chí là tìm cơ hội tại phương nam, ở dưới sự vội vàng không kịp chuẩn bị xử lý chúng ta, mà hắn ở Tiên Minh..."
"Lại mượn cỗ khí tức hư giả kia chấn nhiếp đám tu sĩ, thu lấy đại quyền..."
"Đáng giận, đáng giận..."
"Một cục đá hạ ba con chim? Ha ha, chuyện này chỉ sợ là một đá mười chim, thận trọng từng bước, âm hiểm cay độc!"
"Vị tông chủ Thái Bạch Tông kia, khó trách lại có danh hào lão cáo già..."
"Kiểu người tính toán sâu như vậy, thật sự là..."