Thế nhưng trên tiên bào của Phương Quý, Thanh Mộc Tiên Linh phóng ra một mảnh quang hoa, cấp tốc quét về phía đại địa.
Lập tức có một mảng lớn bùn đất bị xới lên, từng sợi dây leo cứng cáp mọc lên từ trong lòng đất, nghênh đón tượng thần Băng Sương Huyền Vũ ở phương bắc, bắt đầu từ hai chân, một vòng một vòng quấn quanh, khiến cho bộ pháp của pho tượng thần kia càng ngày càng chậm.
Mà bản thân Phương Quý thì đã thân hình phiêu hồ, bay thẳng đến trước người nữ tử váy đỏ Đông Thổ.
"Chuyện này làm sao có thể..." Nữ tử váy đỏ kia vốn rất lãnh đạm, nhưng vào lúc này, cũng đã không nhịn được lộ ra vẻ kinh hoàng.
Nàng cơ hồ cắn nát bờ môi, hung dữ nhìn Phương Quý: "Ngươi đến tột cùng đi đường gì?"
Nhưng nàng nhìn thấy Phương Quý lao đến, không có lập tức trốn chạy, mà là thân hình nhấp nháy, như thể nàng đang ở trong khe nứt thế giới, ngược lại là có một chút tương tự cùng với Bạch Quan Tử trước đó, bởi vì biết Phương Quý không thể đả thương được chính mình, cho nên ngược lại là không cảm thấy sợ sệt, điều duy nhất khiến cho nội tâm của nàng rung chuyển, kỳ thật chỉ là một thân pháp bảo cùng với thần thông quỷ dị của Phương Quý, tạo thành hoảng sợ cho nàng mà thôi!
"Ta không đi đường nào cả!" Phương Quý nghe nàng hỏi, cười nói: "Ta chính là chỗ nào có đường, liền đi đến đó!"
Nữ tử váy đỏ cho rằng hắn đang nhạo báng, nghiêm nghị hét lớn: "Ngươi cho rằng trải qua trận chiến này, còn có thể giấu được?"
"Ngươi nói gì thế, ta đã từng giấu diếm sao?" Phương Quý cười to, thuận tay giải phóng tầng tầng thần uy, nhanh chóng đánh về phía nàng.
Các loại lực lượng xuyên qua từ trên người nàng, giống như cục đá đập vào hình ảnh phản chiếu trong nước, hoàn toàn không có ảnh hưởng đối với nàng.
Thế nhưng cũng vào lúc này, Phương Quý đã vội vã truyền âm vào trong thức hải, dò hỏi trong đại điện: "Làm sao phá loại thân pháp này của nàng?"
"Ta làm sao biết được phá như thế nào?" Tiểu Ma Sư mang theo quầng thâm dưới mắt, ngẩng đầu lên trả lời.
"Hắn đang hỏi ta!" Bạch Quan Tử ở trong đại điện đứng dậy, tiểu Ma Sư ở bên cạnh lập tức run run một chút, Bạch Quan Tử ngưng thần nhìn ra bên ngoài đại điện, ở trong bầu trời thức hải, thấy được ảnh chiếu ở ngoại giới, chính là một màn Phương Quý đánh về phía nữ tử váy đỏ, nhưng lại không thể đả thương nàng, thần sắc của nàng nguyên bản lạnh nhạt, giống như là căn bản không muốn trả lời Phương Quý, nhưng khi nhìn thấy nữ tử váy đỏ kia, tâm thần bỗng nhiên hơi động một chút.
"Đứng ở thiên ngoại, nhìn xuống nhân gian?" Nàng bỗng nhiên mở miệng, phát ra thanh âm lạnh nhạt: "Đường nàng đi khác biệt với ta, ta là không gian vặn vẹo, chỗ ngươi thấy ta, ta kì thực không tồn tại, là do ta mượn nhờ lực lượng pháp tắc giấu kín thân hình, cho nên lúc vị tông chủ Thái Bạch Tông kia trấn áp không gian, ta liền không có cách nào trốn tránh, mà nữ nhân này, cũng đã mượn nhờ một loại lực lượng nào đó, siêu nhiên ở phía trên thế gian, chắc hẳn, đây chính là đường mà Đông Thổ muốn đi..."
"Chớ nói nhảm, ta làm sao mới có thể đánh nàng được?" Thanh âm của Phương Quý truyền đến thức hải từ ngoại giới, hiển nhiên là cũng có một chút vội vàng xao động.
Bạch Quan Tử cười nhạt nói: "Không cần đánh nàng, hủy ý niệm phong thần của nàng, nàng tự nhiên liền sẽ nhận phản phệ..."
"Ồ?" Phương Quý nghe thế ngược lại là cảm thấy mới lạ, thấy nữ tử váy đỏ trước người còn đang vội vã quát hỏi, chợt cười lớn quay người phóng về phía phương bắc, trên tiên bào Nguyên Anh, đèn Âm Dương chiếu vào hư không, một bức Âm Dương Thái Cực Đồ hiển hóa, trong chốc lát liền va chạm với tượng thần, sau đó liền thấy ở trên tượng thần, hư ảnh lắc lư, cuối cùng từng sợi từng sợi ma diệt, cả pho tượng thần đều là chậm rãi tan biến ở giữa thiên địa.
Vị nữ tử váy đỏ kia, vào lúc này cũng bỗng nhiên miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, cực kì phẫn hận.
"Rống!" Bất quá cũng vào lúc này, ở chung quanh đại trận Ma Sơn, hai vị Quỷ Thần Tà Binh đã liên thủ đập về phía Phương Quý.
Quỷ Thần Tà Binh không phải là người trên đường, thế nhưng bọn hắn vốn là hung binh chiến trường, thần uy khó lường, mỗi một vị cơ hồ đều có thể so với cảnh giới Hóa Thần, hai vị hung binh liên thủ đánh tới, thiên địa hỗn loạn, giống như là uy thế trời sập đánh về phía Phương Quý.
Từ một trình độ nào đó, đây chính là dự định của mấy người Nam Cương Bích Hoa Thần Quân.
Bọn hắn dùng thần thông cuốn lấy dị bảo của Phương Quý, lại dùng lực lượng Tôn Phủ vây giết Phương Quý, mà bây giờ, Phương Quý dùng một thân chân ý đối kháng với người trẻ tuổi mặc áo bào đen Tây Hoang, thôi động đèn Âm Dương cùng với Thanh Mộc Tiên Linh, phá huỷ thần thông của nữ tử váy đỏ Đông Thổ, mà mấy loại dị bảo này vừa mới sử dụng, không kịp phóng xuất uy năng một lần nữa, đã thấy hai vị Quỷ Thần Tà Binh kia mang theo cự lực ngập trời đập lên trên người của Phương Quý.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới chính là, Phương Quý lại là tay áo bồng bềnh, xoay người lại.
Nhìn hai vị Quỷ Thần Tà Binh, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Cùng lúc đó, tiên bào trên người hắn rung động, đã có một sợi khí tức màu đen bay vút ra, treo ở giữa không trung, thế mà hóa thành hình chiếu của một con mắt quái dị, sau đó ma ý nở rộ ra, xung kích thẳng về phía hai vị Quỷ Thần Tà Binh...
Quỷ Thần Tà Binh kia ma khí ngập trời, thế không thể đỡ.
Nhưng ở phía dưới ánh mắt nhìn chăm chú này, bỗng nhiên giống như là mất hồn, động tác càng ngày càng chậm, gần như đang biến mất.
Bản thân Phương Quý cũng nao nao, nắm đấm vung lên từ từ buông xuống, giống như là hơi kinh ngạc với phản ứng của Quỷ Thần Tà Binh.
Hắn giẫm lên cánh tay của Quỷ Thần Tà Binh, từng bước một đi thẳng về phía trước, đứng ở trên đầu của Quỷ Thần Tà Binh, cúi người nhìn về phía trước, liền nhìn thấy Quỷ Thần Tôn Phủ, Nguyên Anh, đại quân Thần Vệ ở phía trước, cả đám đều giống như là choáng váng vậy, ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt của mỗi người, đều là biểu lộ giống như gặp quỷ, thân thể của mỗi người đều đang run nhè nhẹ, khó có thể lý giải được một màn trước mắt.
"Có biết Bắc Vực tại sao nhất định phải đuổi các ngươi ra ngoài hay không?" Phương Quý nhìn trận quang bao phủ cả tòa Ma Sơn kia, ngồi xổm xuống, nhìn xuống những tu sĩ Tôn Phủ, Quỷ Thần kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngược lại là xuất hiện biểu lộ chăm chú vô cùng ít thấy, nói: "Thứ này rõ ràng là rất nguy hiểm, động một chút là sẽ huỷ diệt toàn bộ Bắc Vực, kết quả các ngươi vẫn muốn làm, căn bản không sợ Bắc Vực bị hủy, cũng không sợ người Bắc Vực sẽ chết sạch, bởi vì các ngươi từ lúc vừa mới bắt đầu, liền không có xem mình là người Bắc Vực, chỉ muốn tới chiếm tiện nghi, có thể chiếm được bao nhiêu tiện nghi, liền chiếm bấy nhiêu tiện nghi..."
"Đã như vậy, đương nhiên nhất định phải đuổi các ngươi ra ngoài!" Vừa nói chuyện, hắn hít vào một hơi thật sâu, từ từ đứng lên nói: "Việc này ai cũng không ngăn được!"