Chỉ có một nguyên nhân có thể giải thích cái hiện tượng này, đó chính là, bức Ma Tượng thoạt nhìn không có quan hệ gì với mình kia, xác thực có ngàn tơ vạn sợi quan hệ với mình, bởi vì nó là đến từ Ma Sơn, nếu nó có quan hệ với mình, vậy thì đã có thể chứng minh, mình quả thật có quan hệ cùng với Ma Sơn, cũng liền chứng minh, chính mình...xác thực chính là Thiên Ma ở trong miệng của Triều Tiên Tông!
Diệt thế hay không diệt thế thì không biết!
Nhưng quan hệ giữa mình cùng với Ma Sơn, đã được chứng minh!
Liên tưởng đến hơn một tháng trước, vào lúc mình xâm nhập Ma Sơn, sinh ra loại cảm giác dị thường cổ quái kia.
Phương Quý đối với liên hệ giữa mình cùng với Ma Sơn, đã là không còn nghi ngờ gì nữa.
Nếu đã không còn nghi ngờ gì nữa, cũng không cần tiếp tục nhìn những con khỉ kia nhảy lên nhảy xuống!
Vô số suy nghĩ thoáng qua trong lòng trong nháy mắt, nhưng ở trong đáy lòng của Phương Quý, lại chỉ là một cái chớp mắt, sau khi đứng dậy, hắn bước ra một bước, thân hình phiêu diêu, gió lớn đột nhiên nổi lên, tất cả mọi người cũng đều bị gió lớn thổi cho con mắt cũng đều không mở ra được, mà Phương Quý cũng đã vượt ngang hư không vào lúc này, xuyên qua trăm dặm, đi tới giữa không trung phía trước thần đài, nhìn xuống Ma Tượng trên đài!
Lúc này ở chung quanh thần đài vẫn còn người của mấy tông môn đang tế bái Ma Tượng, già già trẻ trẻ đều có, bọn hắn vốn là yên tâm đến cực điểm, đã sớm nghe nói Thiên Ma không có cách nào bắt bọn hắn, chỉ muốn bái xong liền đi, còn muốn nhìn Thiên Ma kia một chút, sau lưng lại bất thình lình có cuồng phong gào thét, Phương Quý thế mà đến đây, nhìn xuống, bọn hắn lập tức bị hù đến mức hồn phi phách tán, thân thể rã rời.
"Ha ha, Phương đạo hữu rốt cục vẫn không nhịn được sao?" Trên thần đài, Bá Thưởng Phụng Nguyệt từ từ mở mắt, hắn một mực xếp bằng ở bên cạnh Ma Tượng, dùng một bàn tay đặt ở trên Ma Tượng, bày ra dáng vẻ xả thân bảo vệ, lúc này nhìn về phía Phương Quý, thần sắc lại có một chút mỉa mai, hai mắt đỏ như máu!
"Ta đã sớm biết ngươi sẽ đến!" Bá Thưởng Phụng Nguyệt thấp giọng hét lớn: "Ta cũng đã sớm chờ ngươi, ngươi cũng có thể giết ta, nhưng như vậy cũng chỉ sẽ đặt vững chuyện ngươi là Thiên Ma, cũng không khả năng giấu diếm được!"
Phương Quý cúi đầu nhìn hắn, bỗng nhiên cười một tiếng, nói: "Ngươi nói đúng!"
Bá Thưởng Phụng Nguyệt hơi giật mình: "Cái gì?"
Phương Quý nhìn hắn, sau đó lại dời ánh mắt đi, nhìn về hướng người mấy tông môn đáng tế bái trước thần đài kia, lại nhìn về phía ba vị trưởng lão Triều Tiên Tông áo bào đen ở nơi càng xa hơn một chút, cuối cùng rất nhìn về hướng vô tận oán niệm phô thiên cái địa mà đến kia, sau đó hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm khuấy động hư không, mang theo sự mãnh liệt giống như thủy triều chảy xiết: "Các ngươi nói đúng, Phương lão gia ta chính là Thiên Ma!"
"Cho nên..." Hắn đột nhiên nhìn về hướng Bá Thưởng Phụng Nguyệt: "Dám đắc tội ta, ta liền giết chết ngươi!"
"Xoạt!" Đang nói chuyện, hắn đã trong lúc đột nhiên hất mạnh ống tay áo, năm ngón tay trong tay áo như móc câu, vồ xuống đầu của đối phương.
"Ngươi..." Bá Thưởng Phụng Nguyệt giật nảy cả mình, hắn đã nghĩ tới vô số khả năng, duy chỉ có không nghĩ tới loại khả năng này.
Phương Quý có phải là Thiên Ma hay không, hoặc nói Thiên Ma là chuyện gì xảy ra, ở trong toàn bộ Bắc Vực bây giờ, có lẽ cũng chỉ có Bá Thưởng Phụng Nguyệt mới biết được.
Hắn vốn là muốn dồn Phương Quý vào một loại hoàn cảnh biện bạch không rõ, làm sao có thể tưởng tượng được, Phương Quý lại không phản bác?
Đối mặt với lực lượng cường đại vọt tới trước người mình kia, hắn ở dưới sự kinh hãi, cũng vội vàng hét to một tiếng, biết tu vi của mình không bằng Phương Quý, lúc này đúng là cũng không có ý ngăn cản, mà là trong lúc đột nhiên, giơ Ma Tượng có vô số oán niệm quấn quanh lên, coi như là binh khí, đập về phía Phương Quý, oán niệm phô thiên cái địa, lập tức nhấn chìm toàn bộ tiên đài...
Dạng oán niệm này đã là vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, vượt quá tầm hiểu biết của người tu hành phổ thông.
E rằng là tu sĩ Hoá Thần tới đây, ở dưới dạng oán niệm này, cũng sẽ bị bức lui lại.
Thế nhưng hắn tuyệt nhiên không nghĩ tới chính là, Phương Quý vậy mà không hề bị ảnh hưởng bởi những oán niệm này...
Hoặc nói một cách khác, oán niệm này lại giống như là thần thông gia trì lực lượng cho hắn.
Một chưởng kia của Phương Quý đánh tới, trực tiếp xuyên qua tầng tầng oán niệm, khuấy động những vòng xoáy tinh vi và quỷ dị, vào thời khắc ngón tay hơi gảy, bức Ma Tượng bị Bá Thưởng Phụng Nguyệt chộp vào trong tay kia, cũng đã rời tay bay ra, mà bàn tay của Phương Quý, lại thuận thế hướng về phía trước, chộp lấy đầu của Bá Thưởng Phụng Nguyệt, nhẹ nhàng kéo một cái, đầu của Bá Thưởng Phụng Nguyệt cũng đã bị hắn vặn xuống...
Cứ vặn xuống như vậy!
Bá Thưởng Phụng Nguyệt dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh, đầu bị vặn đi, Bá Thưởng Phụng Nguyệt cũng không chết, chỉ là mở to hai mắt nhìn, ngơ ngác nhìn Phương Quý.
Hắn không thể tưởng tượng được đây là chuyện gì đã xảy ra...
Phương Quý bỗng nhiên thừa nhận bản thân là Thiên Ma, là điều mà hắn không ngờ tới.
Phương Quý vậy mà không bị oán niệm ảnh hưởng, cũng là điều mà hắn hoàn toàn không ngờ tới...
"Ngươi một mực cầu xin ta giết ngươi, hiện tại không phải là ta đã thành toàn cho ngươi?" Phương Quý nhìn hai con mắt trừng trừng trên đầu của Bá Thưởng Phụng Nguyệt, lắc đầu, cười có một chút cổ quái, nói: "Bất quá nói thật, Phương lão gia ta sống lâu như vậy, thật đúng là chưa bao giờ thấy người nào đề cập yêu cầu quá phận với ta như thế..."
Bá Thưởng Phụng Nguyệt mở miệng, muốn nói chuyện, nhưng trong miệng chảy ra lại đều là bọt máu.
Hắn vào lúc này, thần thức đã trở nên hỗn loạn, thần niệm không ngừng bay ra: "Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì?"
"Bởi vì các ngươi không nghĩ tới, ta có khả năng thật sự là Thiên Ma!" Phương Quý cười trả lời hắn một câu, đồng thời trực tiếp cánh tay còn lại ra ngoài.
"Không tốt, ngăn cản hắn!"
Cũng vào lúc này, ba vị trưởng lão Triều Tiên Tông áo bào đen cũng đều kinh hãi, liều mạng hét to lao về phía Phương Quý, bọn hắn nhìn thấy tình thế biến hóa không đúng, chỉ muốn liều mạng xông về phía trước, đoạt lại Bá Thưởng Phụng Nguyệt, hoặc là đoạt lại bức Ma Tượng kia, lại không nghĩ rằng, lực lượng một cái phất tay của Phương Quý vọt tới, vô tận oán niệm kia, liền lập tức như sông lớn cuồn cuộn, trào ra ngoài, hất bay bọn hắn ra sau.
Vào thời điểm rơi xuống đất, sắc mặt của ba vị trưởng lão đều là đã tái nhợt, khóe miệng rỉ máu.
Ánh mắt của bọn hắn đều tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Trước đây vào thời điểm bọn hắn giao thủ cùng với Phương Quý, vì triển lộ sự đáng sợ của Thiên Ma ở trước mặt người khác, đã từng cố ý thua một chiêu, biểu hiện ra dáng vẻ giống như là bị một chiêu của Phương Quý đẩy lui, miệng phun máu tươi, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới chính là, lần này, thế mà thật sự bị một chiêu bức lui...
Lần này, cũng không phải là diễn!
Câu hỏi duy nhất là, làm thế nào mà tu vi của hắn lại có thể tăng lên nhiều như vậy chỉ trong vài ngày?