Tông chủ Thái Bạch Tông lắc đầu, nói: "Tu vi của ngươi quá thấp, không vào trận được!"
Khuôn mặt của Hứa Nguyệt Nhi lập tức đỏ bừng.
Triệu Thái Hợp hơi do dự, đi ra, lại bị Tiêu Long Tước giật trở về.
Sau đó Tiêu Long Tước liền đi lên phía trước, vỗ lồng ngực, nói: "Ta đi!"
Tông chủ Thái Bạch Tông khép mắt lại, nhìn thoáng qua Triệu Thái Hợp, nói: "Hai người các ngươi hãy chuẩn bị đi, phía sau lại đi!"
Lòng người trong điện bàng hoàng: con trai của mình cũng muốn lấp vào?
Cũng vào lúc bầu không khí ở trong điện đã trở nên cổ quái đến trình độ nhất định, lại nghe được một tiếng thở dài, có một nam tử còng lưng cầm quải trượng, vượt qua đám người đi ra, cười nói: "Mạnh Đà Tử ta đời này không bội phục người nào, chỉ bội phục Phương đạo hữu, hắn chính là phá trận vì Bắc Vực mà bị nhốt ở bên trong, lúc này muốn chúng ta trơ mắt nhìn hắn đi chết, vậy tu sĩ Bắc Vực này, còn có mặt mũi xưng chính mình là người?"
Nói xong cười to: "Triệu tiền bối, ta chính là muốn đi đưa đan cho Phương đạo hữu!"
Tông chủ Thái Bạch Tông nghe vậy, nhìn chằm chằm Mạnh Đà Tử một chút.
Trong tiên điện, những người khác cũng đều là mặt tràn đầy kinh ngạc, nhìn về hướng Mạnh Đà Tử, bây giờ ở trong tình thế này, người người đều biết vào trận liền sẽ bị vây ở trong trận, chẳng biết lúc nào liền sẽ mất mạng, đi vào trận đưa đan, vốn chẳng khác gì là một con đường chết...
Vị Mạnh Đà Tử này, còn là người thứ nhất ngoài đệ tử Thái Bạch Tông đứng ra, nguyện ý đi đưa đan.
Tông chủ Thái Bạch Tông đáp ứng, hộp đan thứ ba, do Mạnh Đà Tử đưa vào.
Rất nhanh liền có hộp đan thứ tư, do Triệu Thái Hợp đưa vào.
Hộp đan thứ năm, cũng không có đến phiên Tiêu Long Tước, bởi vì gia chủ Tức gia, bỗng nhiên dùng một cước đá Tức đại công tử ra.
"Điên rồi, điên thật rồi!" Từ trên xuống dưới Tiên Minh, đã là một mảnh dòng nước xiết, tiếng nghị luận vang thành một mảnh.
"Tông chủ Thái Bạch Tông quả nhiên đã điên rồi, lấp một vị đệ tử vào còn chưa đủ, bây giờ lại lấp thêm người khác vào, hơn nữa nhìn tình cảnh này, xa xa khó vời, ai biết lúc nào mới có thể phá trận, thậm chí là không có cách nào phá trận, hắn vì kéo dài tính mạng cho vị đại đệ tử chân truyền nhà mình này, thế mà hoàn toàn không để ý đến tính mạng của người khác, làm người làm việc, há lại có thể bất công như vậy?"
"Như vậy thì cũng thôi đi, chỉ là mấy kẻ đần tự nguyện mất mạng mà thôi, mấu chốt nhất là, các ngươi có biết đó là đan gì?"
"Cổ Thông trưởng lão đang một mực luyện đan ở hậu điện, bây giờ Bắc Vực chúng ta đạt được từ Thất Hải Long tộc, các đại thế gia đạo thống dâng ra, đoạt tới trong từng tràng đại chiến với Tôn Phủ, không dưới trăm loại tài nguyên, thần dược đỉnh tiêm, đều đã như nước chảy đưa vào đan thất của hắn, bây giờ chỉ mới luyện năm viên đan dược, cũng đã tiêu hao gần nửa, đó là khái niệm đáng sợ cỡ nào?"
"Chớ coi thường viên đan kia, đủ để bù đắp được nội tình của một phương đạo thống đỉnh tiêm..."
"Coi như lãng phí, cũng không nên lãng phí như thế..."
"Đây là tài nguyên của các phương Tiên Minh, hắn đây là coi toàn bộ là của Thái Bạch Tông nhà mình sao?"
"Ở dưới sự tiêu hao như vậy, toàn bộ Tiên Minh cũng không chống đỡ được ba ngày, vị trí giả trong miệng mọi người này, đến tột cùng muốn làm cái gì?"
"Chẳng lẽ hắn thật sự đang đánh cược, cược người Bái Nguyệt Tông tới, liền nhất định sẽ phá tòa Địa Hỏa Trận này?"
Mà trong lúc vô số suy đoán xen lẫn ở trong lòng đám người Tiên Minh, đệ tử Thái Bạch Tông Nhan Chi Thanh, cũng chỉ là vừa mới chạy tới trước núi Bái Nguyệt Tông, đạt được câu trả lời của Bái Nguyệt Tông: "Bái Nguyệt Tông chúng ta không có bản lãnh lớn như vậy, Tiên Minh vẫn nên đi tìm người khác đi!"
"Đi tìm người khác?" Nghe câu trả lời của Bái Nguyệt Tông, thân thể của Nhan Chi Thanh cũng đều giận dữ run nhè nhẹ.
Ở giữa Quan Châu cùng với Nguyệt Châu, tối thiểu mười mấy vạn dặm đường, coi như là tông chủ Thái Bạch Tông, cũng vô pháp trực tiếp đưa nàng đến trước sơn môn Bái Nguyệt Tông, mà chỉ là đưa đến biên giới Nguyệt Châu, nàng không biết tông chủ vì sao lại phái chính mình đến mời người Bái Nguyệt Tông phá trận, nhưng nàng biết tầm quan trọng của chuyến đi này, cũng biết ở trong khoảng thời gian chính mình đi ra ngoài cầu viện này, Phương sư đệ còn đang chịu dày vò ở trong Địa Hỏa Trận, thế là nàng vội vã cưỡi mây, ăn rất nhiều Bổ Khí Đan, chỉ vì tới mời người Bái Nguyệt Tông sớm hơn một chút.
Vì đi đường, nàng cơ hồ đã tiêu hao hết pháp lực của mình, lúc chạy tới trước núi Bái Nguyệt Tông, sắc mặt cũng đều đã tái nhợt, tích tụ trong lồng ngực, dường như có huyết khí nóng rực muốn phun ra, nhưng lại không nghĩ tới, đệ tử thủ sơn Bái Nguyệt Tông nghe chính mình đại biểu cho Tiên Minh tới truyền lời, lại ngay cả ý tứ để cho chính mình vào sơn môn cũng đều không có, chỉ là nhẹ nhàng linh hoạt ném ra một câu, liền muốn đuổi chính mình...
Cho dù là người có tính cách như Nhan Chi Thanh, cũng đã sắp không đè nén được lửa giận trong lòng.
Tông chủ đã nói qua, nàng chỉ cần tới hỏi một câu, hỏi xong liền đi, thế nhưng việc này có quan hệ tới Phương Quý, có quan hệ đến thắng bại của cuộc chiến Bắc Vực, Nhan Chi Thanh vẫn không kềm chế được, hỏi thêm một câu: "Việc nay có quan hệ đến sinh tử vận mệnh Bắc Vực, việc này có quan hệ...đệ tử Thái Bạch Tông Nhan Chi Thanh, phụng lệnh trưởng lão Tiên Minh Bắc Vực, đến đây mời tiền bối Bái Nguyệt Tông đi tương trợ phá trận, một chút sức mọn, Bái Nguyệt Tông cũng không chịu...tương trợ?"
Một câu nói kia, nàng đã dùng hết toàn lực, dùng sức truyền thanh âm vào trong Bái Nguyệt Tông.
"Một chút sức mọn?" Ở sâu trong sơn phong Bái Nguyệt Tông, vang lên một tiếng cười, lạnh nhạt nói: "Có lẽ Tiên Minh thật sự cảm thấy Nguyên Thần Tử bày ra Thập Môn Quỷ Thần Trận là không ra sao, chỉ cần một chút sức mọn là liền có thể phá mất, lời này cũng không sai, nhưng đã là sức mọn, vậy thì cũng không cần Bái Nguyệt Tông chúng ta lộ cái xấu ra ngoài, bất kỳ trận thế gì, cũng đều có một cái cực hạn, thế gian có người vô địch, nhưng không có trận thế vô địch, dù sao thì Tiên Minh bây giờ cũng là người nhiều thế lớn, dứt khoát xông thẳng tới là được, không cần tìm những lão đầu tử Bái Nguyệt Tông chúng ta!"
"Xông thẳng tới..." Nhan Chi Thanh có tính tình ôn hòa, cũng nghe ra ý nhạo báng trong lời nói, tức giận đến cơ hồ muốn phun ra máu.
Nếu như có thể xông thẳng tới, Tiên Minh cần gì phải hao hết tâm huyết để phá trận, Phương sư đệ cần gì phải hãm ở trong Địa Hỏa Trận?
Không chịu xông thẳng tới, không phải là để tránh thương vong quá lớn, vì Bắc Vực?
Chính là bởi vì không muốn xuất hiện thương vong quá lớn, hủy căn cơ Bắc Vực, phá hỏng ý chí chiến đấu của tiên quân, cho nên Tiên Minh mới lựa chọn phá trận, cũng chính là vì phá trận, Phương sư đệ nhà mình mới hãm vào trong trận, nhưng đến lúc này, những người có năng lực phá trận này, thế mà từng người ẩn núp, thờ ơ lạnh nhạt, không những không chịu hỗ trợ, còn muốn nói ra lời châm chọc vào lúc này?
Nhan Chi Thanh lần đầu tiên cảm thấy thật sự nổi giận, thậm chí là muốn đại náo Bái Nguyệt Tông.
Thế nhưng nàng nhớ tới lời của tông chủ...