Lúc chém ra kiếm thứ nhất, hắn còn đang ở bên ngoài 10 vạn dặm.
Lúc chém ra kiếm thứ hai, hắn đã ở vị trí cách xa ba vạn dặm.
Mà bây giờ, hắn rốt cục ở giữa hai kiếm này, đi đến nơi này, bước vào vùng chiến trường này từ lỗ thủng, trên mặt không có nửa điểm biểu lộ, vươn tay ra, ở phương xa trong thiên địa, liền xuất hiện một tiếng kiếm reo, ở một phương hướng khác, có một thanh thạch kiếm màu đen một mực canh giữ ở lân cận tông chủ Thái Bạch Tông hiển hiện, hóa thành một đạo lưu quang bay tới, bay vào trong tay của người mặc kiếm bào trắng kia.
Vào giờ khắc này, thanh thạch kiếm màu đen kia dường như cũng cực kì hưng phấn, khẽ run lên, giống như là đang nhảy cẫng reo hò.
Mà ngay vào lúc này, yêu đao trong tay của Đế Tôn cũng đang khẽ run tương tự, chỉ là không phải nhảy cẫng, mà là phẫn nộ, thanh đao này giống như đã giận dữ, đang tạo nên từng tầng từng tầng ngân nga, giống như là đang phát tiết lửa giận của mình, giống như là dâng lên vô tận tức giận.
Một trắng một đen, một kiếm một đao.
Một người trên trời, một người dưới đất, nhìn nhau từ xa, trong mắt đều là sát khí.
Người mặc kiếm bào trắng cầm kiếm cũng không nhiều lời, sau khi Hắc Thạch Kiếm về tới trong tay, hắn liền ngưng thần, hư không chung quanh bắt đầu xuất hiện gợn sóng, giống như là một loại lực lượng thần bí nào đó, ảnh hưởng đến hư không chung quanh, sau đó những gợn sóng này đều tụ tập lên trên người hắn trong nháy mắt, hắn đột nhiên bước một bước hướng về phía trước, trên thân kiếm tụ tập vô tận kiếm ý như thực chất, chém thẳng về phía Đế Tôn.
Kiếm thứ ba! Đây là hắn sau khi chạy tới vùng chiến trường này, lấy được binh khí của mình, chân chính chém ra một kiếm.
Mà ở phía dưới, Đế Tôn cảm thụ được kiếm ý kia, sắc mặt cũng biến thành có một chút thâm trầm.
Lần này hắn xoay người lại, pháp lực chung quanh đều là cuồn cuộn trở lại nhục thân, hai tay cầm đao, chém về phía trời cao.
Đao quang cùng với kiếm quang, gặp nhau ở giữa không trung!
Thời gian phảng phất như dừng lại vào giờ khắc này, mọi người thậm chí có thể nhìn rõ từng chi tiết ở trong mắt, bọn hắn thấy được vào một khắc kiếm quang cùng với đao quang giao hòa, xé rách, dung hợp, vỡ nát lẫn nhau, sau đó nhìn thấy lực lượng vỡ nát, hóa thành một trận mưa ánh sáng, tản ra bốn phương tám hướng, chỗ mưa ánh sáng đi tới, pháp tắc hiển hóa, sau đó từng tấc từng tấc hư không, vỡ thành từng mảnh...
Ầm ầm! Thời gian lại bỗng nhiên tăng tốc, tai họa thật lớn ở giữa một sát na, đã quét sạch cả phiến thiên địa.
Cuồng phong không có cách nào hình dung cuốn ngược đi lên, khiến cho mây đen dầy đặc giữa không trung kia, trong nháy mắt liền vỡ thành từng mảnh từng mảnh, đại địa giống như là mặt trống, bị lực lượng khổng lồ đánh trúng, nổi lên một trận gợn sóng rung động, ở dưới sự rung động này, đất đá, cây cối trên đất, thậm chí là núi non, cũng đều bị chấn động đến mức rời khỏi mặt đất, sau đó rơi xuống, bị lực lượng này chấn động đến sụp đổ, tán loạn, trỗn lẫn thành một.
Bóng người mặc kiếm bào trong không trung kia không hề động.
Đế Tôn mặc áo bào đen trên mặt đất, cũng không có động.
Hai người bọn hắn bị lực lượng giống như tê thiên liệt địa bao khỏa, áo bào tung bay phần phật, nhưng thân hình lại như cột chống trời, không thể lay chuyển.
Chỉ bất quá, bọn hắn không hề động, nhưng đại địa lấy bọn hắn làm trung tâm lại đã nứt ra, lực lượng khổng lồ xé nát mặt đất, chậm rãi chuyển động về hai phía, trước mặt bọn hắn xuất hiện một khe hở rộng hàng trăm trượng, khe hở rất sâu, có thể nhìn thấy dung nham sáng loáng, vào thời điểm dư lực khuấy động, lúc nào cũng dâng lên, bọt dung nham giống như bốc lên, tung toé ở hai bên bờ khe hở.
"Đây...cuối cùng là giao thủ cảnh giới cỡ nào?"
Không biết có bao nhiêu tu sĩ Bắc Vực, vào lúc này đã nhìn đến mức toàn thân phát run.
Cũng không biết là sợ hãi hay là hưng phấn, lại hoặc nói là cả hai đều không phải, bởi vì cảnh tượng bọn hắn nhìn thấy, lực lượng cảm nhận được lúc này, đã thật sự vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của bọn hắn, ngược lại là không để ý tới sợ hãi hay là hưng phấn, lúc này tràn ngập trong đáy lòng của bọn hắn, chỉ là một trong những cảm xúc nguyên thủy nhất của con người, hiếu kỳ, bọn hắn hiếu kỳ đây cuối cùng là lực lượng thuộc về cảnh giới gì!
Mà ở một bên khác, hai người Phương Quý cùng với tông chủ Thái Bạch Tông vừa mới chạy ra thì đang đứng ở phía xa xa nhìn hai người ở hai bên bờ khe hở, đều là một dạng biểu lộ, đều là mở to hai mắt, há to miệng, chỉ bất quá biểu lộ của tông chủ Thái Bạch Tông tốt hơn một chút so với Phương Quý, Phương Quý là con mắt trừng đến căng tròn, mà tông chủ Thái Bạch Tông thì là con ngươi thít chặt, Phương Quý là miệng lớn có thể nhét vào một quả dưa hấu, tông chủ Thái Bạch Tông thì là bờ môi khẽ run.
"Thật là lợi hại..." Phương Quý thật lâu mới cảm thán.
Tông chủ Thái Bạch Tông gật đầu nhẹ theo bản năng: "Ừm!"
Sau đó hai người liếc nhìn nhau một cái, vội vàng đi chầm chậm, chạy tới phía người mặc kiếm bào, đứng ở sau lưng hắn.
Áo bào đen cùng với kiếm bào trắng, nhìn nhau qua khe hở, nhất thời ai cũng không nói gì.
Đế Tôn qua một hồi lâu, mới khẽ động bàn tay, đặt ở trên đao của chính mình, đao của hắn đang kịch liệt rung động, dường như là vừa rồi không thể chém giết đối thủ, thanh đao này phi thường phẫn nộ, sự phẫn nộ kia, thậm chí có thể ảnh hưởng đến ý chí của người khác, thẳng đến khi bàn tay của Đế Tôn nhẹ nhàng đặt ở trên đao, cảm xúc phẫn nộ trên thân đao, mới chậm rãi áp chế, thu liễm, hóa thành sát ý thâm trầm.
"Mạc Cửu Ca?" Đế Tôn vỗ lên thân đao, sau đó nhìn người mặc kiếm bào ở phía đối diện, nhẹ giọng hỏi thăm.
Người mặc kiếm bào gật đầu, đồng thời cũng đang hiếu kỳ nhìn về phía Đế Tôn, dò xét trên dưới, dường như muốn xem thử người này có giống như trong tưởng tượng của mình không.
"Ngươi rốt cục cũng dám xuất hiện!" Đế Tôn gật đầu nhẹ, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt.
Mạc Cửu Ca mặt không cảm xúc, chỉ trả lời: "Ngươi cũng giống như vậy!"
Đến cảnh giới cỡ này như bọn hắn, dường như cũng biết đường của mình hiện ra trước mắt thế nhân, sẽ mang đến hậu quả gì, cho nên đều không ngoại lệ lựa chọn ẩn tàng, Mạc Cửu Ca là sau khi phá cảnh, lập tức đi đến Bất Tri Địa, mà Đế Tôn thì là bế quan mấy chục năm, cho dù Tôn Phủ bị quần hùng Bắc Vực ép tới liên tục bại lui, cũng không dám xuất quan, thẳng đến một trận chiến cuối cùng này, tình thế đã là không thể vãn hồi, hắn mới rốt cục hiện thân.
Đây tự nhiên là một loại cách làm thông minh, nhưng nó lại khá rụt rè.
"Chúng ta là không giống nhau!" Đế Tôn cười cười, nhẹ giọng mở miệng nói: "Ta là vì suy nghĩ rõ ràng một ít chuyện mới không có cách nào xuất quan, ngươi lại là chân chính trốn đi, từ một khắc ngươi hóa thân thành Kiếm Tiên trên trời, ta liền biết ngươi đã đi lên con đường của Tri Kiến Viện, có thể thấy được ngươi đúng là một thiên tài, có thể từ trong điển tịch Quy Nguyên Đạo Điển không trọn vẹn như vậy, nhìn thấy một con đường chân chính, chuyện này thật sự rất không tệ!"