Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 1375 - Chương 1375: Vỡ Tan

Chương 1375: Vỡ tan Chương 1375: Vỡ tan

Ầm ầm!

Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh!

Vào thời điểm trong đáy lòng của mọi người ở đây sinh ra mưa to gió lớn, đao kiếm của Phương Quý cùng với Đế Tôn đã đụng vào nhau.

Cũng ở trong một sát na này, khí tức dừng lại trong chốc lát, sau đó gia tốc biến hóa.

Kình phong cuồng bạo cuốn vào một chỗ, sau đó quét sạch tứ phương, đại địa bỗng nhiên sụp đổ, khói bụi bốc lên, kình khí vặn vẹo mà sắc bén, đan xen xông lên bầu trời, liền ngay cả hư không cũng đều bị dư thế này đánh tan, khiến cho bầu trời xuất hiện từng đạo từng đạo tia chớp màu đen, giống như là một kiện đồ sứ xuất hiện vết rách, lan tràn ra bốn phương tám hướng, không có ai có thể nhìn thẳng vào lúc này...

Tu vi của Đế Tôn cao hơn Phương Quý, chênh lệch chừng một cảnh giới!

Thế nhưng đạo đạo khí tức quanh người Phương Quý, tương liên với nhau, lại giống như chế trụ Đế Tôn.

Mà mấu chốt nhất, thì là một kiếm này của hắn, mới là chân ý Tri Kiến Viện.

Thái Bạch Cửu Kiếm, kiếm thứ tám!

Kiếm thứ tám của bản thân Phương Quý...

Thế là ở trong nháy mắt vô tận khí lưu xoay chuyển, hắc triều cuồn cuộn quanh người Đế Tôn, liền đã bắt đầu liên tiếp vỡ nát, giống như là mặt biển bị đánh trúng, bọt nước ngập trời văng lên, cũng không biết có bao nhiêu nước biển, bị sấy khô trong cái nháy mắt này, nhưng càng nhiều nước biển, thì là ở dưới cỗ lực lượng trùng kích cuồng bạo này, vẩy ra ngoài xa xa, mênh mông cuồn cuộn, tuôn trào ra bốn phương tám hướng.

Thiên địa rơi vào trong một mảnh cuồng loạn.

Mà vào thời khắc này, bản thân Phương Quý, chợt rơi vào trong một loại yên tĩnh.

Vào thời điểm một kiếm này của hắn tương giao cùng với một đao kia của Đế Tôn, khí tức của hắn cùng với khí tức của Đế Tôn chạm vào nhau, bản thân hắn cũng nhận phải chấn động cực lớn, ở giữa mông lung, phảng phất như cảm thấy cảm giác quen thuộc trước nay chưa từng có, liền giống như là nhớ tới một cái mộng cảnh nào đó!

Mộng cảnh không dấu vết, tỉnh lại liền quên.

Nhưng nếu vào một đoạn thời khắc bỗng nhiên nhớ lại, lại trở nên dị thường rõ ràng.

Lúc hắn ngẩng đầu nhìn, liền thấy vùng thiên địa này dường như đã thay đổi, đi tới trong một cái thế giới yên tĩnh mà rách nát, giống như là tàn tích đại chiến, hắn lẻ loi một mình đứng ở trên tàn tích này, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy vô tận cô đơn, hắn nhẫn nhịn cảm giác đè nén không có cách nào cân nhắc kia, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy ba thước trước người mình, có một người trẻ tuổi ngồi xếp bằng.

Đế Tôn cầm yêu đao trong tay, cắm vào trên mặt đất, chống đỡ thân thể của mình.

Yêu đao đã vỡ, phía trên tràn đầy vết rách.

"Không nên như vậy..." Đế Tôn ngẩng đầu nhìn về phía Phương Quý, càng quan trọng hơn là, nhìn về hướng tiên điện sau lưng Phương Quý kia.

Trong tiên điện, đang có hai cái bóng dáng một nam một nữ từ trong khe cửa ngó dáo dác nhìn ra phía ngoài, nam trốn ở phía sau nữ.

"Ta kỳ thật không rõ, tại sao mình lại thua?" Sắc mặt của Đế Tôn dường như rất bình tĩnh, chỉ là thân ảnh lộ ra vô cùng nhạt nhòa, hắn nhíu mày, nhìn về hướng Phương Quý, ánh mắt vô cùng chăm chú: "Ta không nghĩ tới thế gian còn có loại tồn tại như ngươi, cho nên...ta kỳ thật thua cũng không cam lòng..."

Ánh mắt của Phương Quý rơi vào trên mặt của hắn, nhưng không có mở miệng nói chuyện.

"Ta xuất thân cũng không rất tốt, lên đường cũng rất muộn..." Trên khuôn mặt của Đế Tôn, lộ ra một chút vẻ mất mát: "Ta không có sư thừa lợi hại, cũng không có cơ duyên trời ban, liền ngay cả Vụ Đảo nơi ta sinh ra, cũng chỉ là một cái bộ lạc nho nhỏ trên biển, khi đó ta cũng chỉ là muốn ăn một bữa cơm no, chỉ là muốn sẽ không bởi vì một củ khoai lang mục nát mà bị người đánh, ta cảm thấy chính mình không hề kém hơn những đứa nhỏ được ăn cơm no kia, cho nên ta liền thử nghiệm!"

"Sau khi giết mấy người, ta có cơ hội tu hành, mà ta rất am hiểu tu hành, cũng rất chăm chỉ học tập tu hành, thế là tu vi của ta tăng lên rất nhanh, nhanh đến mức khi ta phát hiện ra mình đã không có đối thủ tại Vụ Đảo, thậm chí đối thủ trong thiên hạ này cũng không nhiều, khi đó ta cảm thấy, mình cũng đã chứng tỏ được chính mình, dù sao, những người mạnh hơn so với ta lúc trước kia, cũng đều đã kém xa ta..."

"Thế nhưng ta vào lúc đó lại biết được sự tồn tại của đường, biết được những người rõ ràng không bằng ta kia, lại đều có lực lượng thông thiên cái thế, ta tu hành cả đời, thế mà còn không sánh bằng bọn hắn, thế là trong lòng ta không cam lòng, ta vẫn muốn chứng tỏ chính mình..."

"Ta nhập chủ Bắc Vực, thiết lập Tôn Phủ, bố cục tứ phương, tìm kiếm hết thảy mọi thứ liên quan tới đường, chỉ bất quá, ta xác thực đã biết quá muộn, vô luận là di địa ở kiếp trước, hay là dị bảo, hay là những đạo tàng hoàn chỉnh kia, ta đều tranh không nổi với người Đông Thổ, người Nam Cương, người Tây Hoang, cho nên ta có thể cướp được, chỉ có một ít cạnh cạnh góc góc, chỉ có một ít lý niệm không trọn vẹn mà thôi..."

"Nhưng ta không cam tâm, ta dùng lực bổ thiên, ta từ trong những cạnh cạnh góc góc rách rưới kia, thôi diễn ra con đường của bọn hắn, nhìn thấy chân ý của bọn hắn, ta thậm chí còn bù đắp đạo tàng Quy Nguyên, việc mà người ở kiếp trước không làm được kia, ta đã ở vào cảnh giới xưa nay chưa từng có, ta đã siêu việt những người đi ở trên đường ở những kiếp trước kia..."

Thần thức của Đế Tôn tán dật, hóa thành từng mảnh thanh âm, tán ra tứ phương, bị Phương Quý bắt được.

Mà theo những thần thức tán dật này, biểu lộ cuối cùng xuất hiện trên mặt của hắn, giống như là thất vọng, lại như là tiếc nuối, càng nhiều hơn, thì là không cam lòng, hắn rốt cục miễn cưỡng mở miệng, phát ra âm thanh: "Ta không thua bất luận kẻ nào, vì sao lại thua ở trong tay ngươi?"

Phương Quý nhìn Đế Tôn lúc này, trong lòng nổi lên một chút suy nghĩ phi thường kỳ lạ.

Phảng phất như có vô số hồi ức, đang tràn vào trong đầu của hắn, nhưng cách một tầng mê vụ, hắn có một chút thấy không rõ lắm.

"Ngươi kỳ thật cũng không phải một mực không có thua!" Hắn nhìn Đế Tôn, chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi không có ngộ ra con đường Tri Kiến Viện, cho nên ngươi không bằng sư tôn ta, ngươi lập kế muốn luyện hóa sư tôn ta, đoạt con đường của sư tôn ta, nhưng lại bị tông chủ sư bá ta xem thấu, cho nên trên mưu kế ngươi cũng thua sư bá..."

"Mấu chốt nhất là..." Hắn bỗng nhiên từ từ ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn hai mắt của Đế Tôn.

"Ngươi bù đắp đạo tàng Quy Nguyên, cũng đi ra con đường này, cho nên ngươi cho rằng mình mạnh hơn nguyên chủ nhân của đạo tàng Quy Nguyên..."

"Nhưng ngươi đã từng nghĩ tới hay chưa..." Trong giọng nói của hắn, dường như có một chút đạo uẩn thần bí, khiến cho thanh âm của hắn cũng đều có vẻ hơi mờ mịt: "Có lẽ nguyên chủ nhân của đạo tàng Quy Nguyên, cũng không phải là không có phát hiện ra con đường này, chỉ là hắn cho rằng con đường này sai, cho nên mới từ bỏ?"

"Ngươi..." Đế Tôn bỗng nhiên ngơ ngẩn, trên mặt hiện ra một loại vẻ phức tạp không gì sánh được.

Ở trong cơ thể hắn, thế mà truyền ra thanh âm vật gì đó vỡ tan.

Bình Luận (0)
Comment