Tra xét một phen rõ ràng, xác định đầu Ma Tích này đã chết đến mức không thể chết lại, Nhan sư tỷ mới dùng ánh mắt cổ quái đánh giá Phương Quý trên dưới vài lần, nhịn không được nói: "Phương Quý sư đệ, ngươi bây giờ...đến tột cùng là có tu vi gì?"
"Dưỡng Tức tầng sáu..." Phương Quý cẩn thận trả lời một câu, vốn là lời nói thật, lại không hiểu sao có một chút chột dạ.
"Tầng sáu..." Nhan sư tỷ nhíu mày, càng nghĩ không thông.
Lúc trước, lần thứ nhất nàng đi mời Phương Quý báo danh thí luyện Ma Sơn, Phương Quý mới chỉ có tu vi Dưỡng Tức tầng năm hạ giai, về sau sự tình hắn đi đến Linh Quật, đại náo một phen, nàng tự nhiên là cũng có chỗ nghe thấy, biết Phương Quý là mượn tạo hóa Linh Quật, tăng tu vi một hơi lên tới Dưỡng Tức tầng sáu cao giai, bàn về tu vi linh tức mà nói, Phương Quý so với nàng, chênh lệch kỳ thật cũng không xa.
Nhưng mấu chốt là ở chỗ, mượn Linh Quật để tăng cường tu vi, thường thường cũng cần phải ma luyện tương ứng, mới có thể dần dần phát huy ra thực lực chân chính của cảnh giới, theo lý thuyết, lúc này thực lực của Phương Quý phải kém xa nàng mới đúng, nhưng nàng cũng không có nắm chắc trực tiếp dùng phi kiếm phá vỡ phòng ngự của đầu Ma Tích này, Phương Quý dĩ nhiên lại có thể làm được một cách tuỳ tiện như thế?
Tu vi của tên tiểu tử này đến tột cùng là gì?
Đương nhiên, không riêng gì nàng, chính Phương Quý cũng phát mộng.
Hắn thật sự là không muốn thể hiện bản thân, xác thực là dự định tập kích quấy rối Ma Tích ở phía sau...
Đều do đầu Ma Tích này quá không bền chắc!
"Trước tiên lấy ma hạch ra rồi lại nói sau..."
Lúc này Nhan Chi Thanh cũng không có nói gì khác, chỉ là bảo Trương Kinh đi đến thi thể của Ma Tích, lấy ma hạch ở trong cơ thể của nó ra, ma hạch chính là bằng chứng bọn hắn chém giết Ma Tích, sau khi trở về tiên môn, nhờ vào đó có thể đổi được 2000 điểm công đức.
Bất quá, sau khi làm xong mọi chuyện cần thiết, nàng vẫn đi đến một nơi yên tĩnh, gọi Phương Quý tới, nói khẽ: "Phương Quý sư đệ, ta biết ngươi đạt được chân truyền ở sau núi, một thân linh tức cũng phi thường cường đại, gần như không thua ta, bây giờ những người như Trương Kinh cùng với Nguyệt Nhi sư muội chỉ sợ là kém xa ngươi, nhưng lần này chúng ta tiến vào Ma Sơn là quá mức hung hiểm..."
Nàng nói một cách nhẹ nhàng và nói rất nhiều, nhưng tư tưởng trọng điểm chỉ là bốn chữ "chớ có cậy mạnh".
"Ta thực sự là không có cậy mạnh..." Ở trong lòng của Phương Quý thực sự là có một chút bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng không thể nói bất cứ điều gì cho Nhan Chi Thanh.
Nhan Chi Thanh cũng không biết là tu vi của Phương Quý tăng nhiều, ngay cả bản thân cũng có một chút không biết rõ sức mạnh của mình, chỉ cho rằng Phương Quý khó chịu hồi lâu, cố ý làm ra náo động vào thời điểm chém giết đầu Ma Tích này, dù sao thì nàng cũng đã từng nhìn thấy tên tiểu tử này luyện tập phi kiếm ở trên Kính Hồ, biết hắn là một tên gia hoả gan to bằng trời, lúc này còn sợ làm tổn thương lòng tự tôn của hắn, cố ý uyển chuyển nói.
"Nhan sư tỷ là người tốt..." Phương Quý cũng không giải thích nhiều, chỉ là cảm thán ở trong lòng: "Nhưng lại quá mức nhát gan!"
Trong lòng dần dần có một chút ý tứ: "Nếu không thì thử tạo phản một lần xem?"
Nhưng lại cảm thấy, đại mỹ nữ này xác thực không tệ đối với mình, làm quá phận cũng không tốt!
Xử lý xong Ma Tích, đoàn người cũng khởi hành một lần nữa, lần này ở trong lòng cũng đều có thêm một chút chờ mong.
Chém giết đầu Ma Tích này, ngược lại đã khiến cho bọn hắn phát hiện ra Nhan Chi Thanh sư tỷ cũng có quyết đoán chém giết ma yêu cùng với thực lực kinh người của Phương Quý, thực lực của đội ngũ bọn hắn, vô luận như thế nào cũng phải tăng thêm một tầng, có thực lực như thế, coi như là gặp phải ma yêu cao giai, có chém giết cũng không phải là rất khó khăn, nếu như Nhan Chi Thanh có thể buông tay buông chân, như vậy bọn hắn quả thật là rất có triển vọng...
Xâm nhập vào Ma Sơn từng bước một, cảnh vật chung quanh cũng bắt đầu trở nên càng thêm quỷ dị, dị thú trân cầm ở trong rừng sâu núi thẳm ngoại giới cần tu hành nhiều năm mới có thể thành yêu, lại có thể thấy được ở khắp nơi trong mảnh Ma Sơn này, mà đồng dạng, cũng có thật nhiều linh dược bảo dược cần thời gian rất lâu mới có thể trưởng thành ở ngoại giới, thậm chí là còn không có khả năng hình thành, ở trong Ma Sơn đồng dạng cũng có xác suất xuất hiện rất lớn, cả đám đệ tử đều cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Sau khi tiến vào Ma Sơn được năm ngày, bọn hắn đã đào được mấy trăm gốc linh dược, lại phát hiện ra một toà linh quáng có thể rèn đúc Thần Binh, khai thác được ngàn cân linh thiết, có thể nói là có thu hoạch tương đối khá, ngược lại là Nhan Chi Thanh, vẫn không có hứng thú quá lớn đối với sự tình chém giết ma yêu, tránh được thì vẫn tránh, thực sự tránh không khỏi, cũng là do bản thân chủ động ra tay, gánh chịu đại bộ phận trách nhiệm, cũng không có yên tâm giao cho Phương Quý.
Phương Quý thấy như vậy cũng có một chút bất đắc dĩ, nhìn Nhan Chi Thanh, luôn luôn sinh ra một loại ảo giác...
Nhan Chi Thanh giống như một con gà mái đang che chở bọn hắn, không để cho bọn hắn bị lão ưng bắt đi, nhưng mấu chốt là đám gà con đi ở phía sau, trong đôi mắt lại lộ ra hung quang, trông mà thèm nhìn chằm chằm vào lão ưng ở phía đối diện kêu to: có bản lĩnh thì ngươi hãy đi qua đây!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói đến ước định với Mạc lão cửu, coi như là 30.000 điểm công đức của Nhan sư tỷ cũng đều không có manh mối.
Phương Quý có một chút bất đắc dĩ, hắn cũng không phải là người ăn cơm không cần kiếm sống, nhưng Nhan sư tỷ lại sợ hắn mệt mỏi!
Ngược lại là có người ở trong tiểu đội lại cảm thấy vô cùng may mắn, tiểu mập mạp áo xanh cũng không chỉ cảm thán một lần: "Vận khí của chúng ta coi như không tệ, ở trong Ma Sơn này khắp nơi đều có ma yêu, nghe nói trước kia đệ tử Thanh Khê Cốc tiến vào nơi đây, ở trong vòng một ngày liền gặp liên tục bảy, tám đầu ma yêu, kịch chiến luân phiên mới sống tiếp được, chúng ta đi vòng vo bốn, năm ngày, chỉ thấy được mấy đầu như thế, thật sự là ông trời phù hộ!"
"Phù hộ cái rắm, chẳng lẽ chỉ lăn lộn mấy ngày còn không thể lăn lộn được?" Ở trong lòng của Phương Quý nảy ra một chút ý nghĩ, tìm một cơ hội đi tới bên cạnh tiểu mập mạp áo lam, hỏi: "Ở chỗ của ngươi có thuốc mê hay không?"
Tiểu mập mạp áo lam lộ ra vẻ mặt mê mang: "Thuốc mê là cái gì?"
Phương Quý nói: "Chính là cái chủng loại trong truyền thuyết mà hái hoa đạo tặc dùng..."
Tiểu mập mạp áo lam nghe thế liền trừng mắt nói: "Phương Quý sư đệ, ngươi thật là quá mức, ở trên người của đệ tử tiên môn chúng ta làm sao lại có thứ đồ kia? Lại nói, Nguyệt Nhi sư muội mỗi ngày đều đi theo ngươi, ngươi còn cần đến thứ đó?"
Phương Quý khinh bỉ nhìn hắn một cái, nói: "Đầu óc của ngươi thật là đen tối, ta cần là để làm chính sự...đến cùng là có hay không?"
"Không có!"