Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 1415 - Chương 1415:

Chương 1415: - Chương 1415: -

Oanh! Trận quang ép về phía ma vân, cũng chỉ ở trong một sát na, liền chế trụ những ma vật kia.

Chỉ là thời gian áp chế ma vật này, ai cũng không biết sẽ được bao lâu, dù sao, ma vật cũng thực sự quá nhiều, địa vực thực sự quá rộng, rất dễ dàng lộ ra sơ hở, mà một khi có sơ hở, ma vật liền sẽ dũng mãnh tiến tới giống như thác nước chảy vào vậy, xé mở một cái lỗ hổng lớn.

"Tây Hoang đến giúp..." Đúng vào thời điểm trong lòng những tu sĩ Đông Thổ triển khai đại trận này lo lắng, chợt nghe được một tiếng quát chói tai.

Mấy trăm bóng đen lướt đến từ phương hướng Thượng Thanh Sơn, vọt vào chiến trường, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng mỗi một người đều có lực lượng nhục thân dị thường đáng sợ, lao về phía các ngõ ngách trên vùng chiến trường này, trấn áp những chỗ lực lượng trận quang yếu nhất.

"Nam Cương đến giúp..."

"Thất Hải đến giúp..."

Ngay sau đó, liền lại là đại quân hai phe tràn vào chiến trường, trấn áp hai cánh đại trận.

"Bắc Vực đến giúp!"

Cuối cùng vang lên, là tiếng rống to của vạn quân, huyết khí lập tức phóng lên tận trời, lật ngược thương khung, truyền tới chín tầng trời, khoảng chừng 10 vạn tiên quân, giống như một mảnh tiên vân, cuồn cuộn mà đến, xông về các ngõ ngách trên chiến trường, ma vật Ma Sơn bị đại trận bao trùm, trấn áp ở phía dưới kia, cơ hồ trong nháy mắt liền bị áp chế, gắt gao đặt ở phía dưới đại trận.

Mà vào thời điểm các phương liên quân va chạm với ma vật Ma Sơn, khoảng không đã bị dọn ra một con đường sạch sẽ.

Ở trong khoảng không sạch sẽ này, Phương Quý đạp trên hư không mà lên, từng bước một đi thẳng về phía trước.

Phía sau hắn là sự kỳ vọng của vô số người.

Hết thảy mọi người, vào lúc này đều ký thác hy vọng ở trên người hắn...

Chuyến đi này, sống hay chết?

Chuyến đi này, có thể trở về hay không?

Mọi chuyện không còn quan trọng nữa, bởi vì luôn luôn sẽ đi!

Vào giờ khắc này, nhìn bóng lưng trong hư không của Phương Quý, trong lòng của không biết bao nhiêu người đều đang run sợ, vô luận là sư trưởng hay là đồng môn Thái Bạch Tông, vô luận là đồng đạo Bắc Vực hay là địch nhân đã từng có hiềm khích trước kia, vô luận là lão thần tiên Đông Thổ, hay là các tu sĩ khác, bọn hắn nhìn một màn Phương Quý đạp bầu trời mà lên, trong lòng chỉ có nhiệt huyết cùng với cảm động phun trào mà khuấy động, bọn hắn nhìn thấy thân ảnh có vẻ hơi thon gầy kia, chỉ cảm thấy hắn vào giờ khắc này, dường như đã cõng thiên địa trên lưng, giống như là chống đỡ đại đạo!

Có người trước kia đã từng hoài nghi Phương Quý, thậm chí là chửi bới hắn!

Có người đã từng khinh thường Phương Quý, thậm đã từng đối phó hắn...

Nhưng vào lúc này, trong mắt mọi người, đều chỉ còn lại thân ảnh bước lên trời kia.

Trước đó có người vẫn lo lắng Phương Quý không phải là đối thủ của Ma Tử, chuẩn bị đồng loạt ra tay với hắn, tuy nhiên lại bị Phương Quý cự tuyệt, vô luận là đối với tông chủ Thái Bạch Tông hay là Kiếm Tiên trên trời Mạc Cửu Ca, hay là A Khổ sư huynh, Hắc Sơn Đại Tôn, thái độ của Phương Quý cũng đều là giống nhau, Ma Tử quá nguy hiểm, cho nên chỉ có thể để cho ta xuất thủ trước, chỉ có sau khi ta tra rõ hư thực, cuốn lấy hắn, các ngươi mới có thể xuất thủ...

Còn về nguyên nhân...

"Rất đơn giản!" Phương Quý cười trả lời: "Ta sợ các ngươi sẽ xảy ra chuyện!"

Chính là nguyên nhân đơn giản như vậy, khiến cho trong lòng mọi người, đều là sinh ra một loại buồn bực cùng với cảm động trước nay chưa từng có.

Thân ảnh đạp lên trời mà đi kia, không hiểu sao giống như là nhiều thêm một chút sắc thái bi tráng!

"Tên tiểu tử này, cuối cùng lại ở dưới mí mắt của chúng ta, trở thành dạng người có trách nhiệm như vậy..."

Cổ Thông lão quái nhìn bóng lưng Phương Quý lên trời, cười ha hả, trong mắt lại ngấn lệ.

"Hắn kỳ thật vẫn luôn thế..." Tông chủ Thái Bạch Tông nghĩ đến chấp niệm lúc Phương Quý tu luyện ra thần thức, thấp giọng cảm thán.

"Có lẽ hắn lần này, có thể sử xuất ra kiếm thứ chín..." Mạc Cửu Ca nhìn bóng lưng của Phương Quý, giống như là hơi xúc động.

"Trước kia hắn vẫn chỉ là tiểu hài tử lúc luyện phi kiếm ngã vào trong hồ..." Nhan Chi Thanh sư tỷ cảm khái nhìn thân ảnh của Phương Quý: "Thế nhưng hắn hôm nay..."

"Ài, trước kia vào thời điểm đánh nhau, hắn còn bảo ta đi trước động thủ, còn mình thì kiếm tiện nghi ở phía sau..." A Khổ sư huynh cũng lắc lắc đầu: "Thế nhưng bây giờ, hắn lại là người xông lên đầu tiên..."

"Phương Quý ca ca..." Trong động phủ Đông Thổ nào đó, Tiểu Lý Nhi ngồi xếp bằng ở trên một tảng đá lơ lửng giữa không trung, thần sắc có một chút tiều tụy, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng đã có một chút huyết sắc, nàng trước đây suýt nữa đã đánh mất chính mình, các lão tổ tông đã từng nói cho nàng một kiện sự tình vô cùng nghiêm trọng, nàng suýt nữa đã đáp ứng, tuy trong nội tâm nàng có muôn vàn ủy khuất cùng với không muốn, nhưng vì những người khác, nàng vẫn đã suýt nữa đáp ứng, chỉ là vào trước khi nàng đáp ứng, nàng nhớ tới sự tình bản thân trải qua cùng với Mạc Cửu Ca và Phương Quý tại Viễn Châu...

Nàng cũng nhớ tới lời nói của Mạc Cửu Ca với nàng: "Chuyện tình cảm, dùng sức của một người là vô dụng!"

Thế là, nàng đánh bạo, đưa ra một cái yêu cầu đối với các lão tổ tông: "Chất nữ vì Tần gia, vì Đông Thổ, vì đại lục Thiên Nguyên, có thể đi ra một bước kia, thế nhưng vào trước khi đi ra một bước này, chất nữ vẫn hi vọng, có thể gặp Phương Quý ca ca một lần..."

Cũng bởi vì cái yêu cầu nho nhỏ này, các lão tổ tông đã trầm mặc.

Bọn hắn không có buộc nàng tiến vào Cửu Thiên Cung, ngược lại là giống như quên chuyện này.

Cho đến lúc này, nàng bỗng nhiên đạt được truyền âm của phụ thân, biết sự tình phát sinh trên Thượng Thanh Sơn, sau đó nàng dùng hết tất cả tu vi của chính mình, đưa ánh mắt nhìn ra ngoài, phá vỡ sự cách trở của dãy núi này, khám phá hư không, thấy được bóng lưng lúc này đang chậm rãi bước lên trời, đi nghênh chiến địch nhân làm cho cả đại lục Thiên Nguyên cảm thấy kinh bố kia, gánh hi vọng của đại lục Thiên Nguyên ở trên vai kia.

"Hắn chính là dùng mạng của mình, đổi cho ta một cơ hội lựa chọn..." Trên mặt của tiểu Lý Nhi đã chảy đầy nước mắt.

Người lần thứ nhất gặp mặt đã lừa chính mình này, lại mang đến cho mình hi vọng duy nhất.

Bình Luận (0)
Comment