Tông chủ Khuyết Nguyệt Tông cười lạnh nói: "Nếu là chiến đấu sinh tử, một đao kia của đệ tử tông ta cũng sẽ không nhẹ như vậy..."
"Lời này ngược lại là đúng, bất quá cục diện bây giờ lại là như vậy!" Tông chủ Linh Lung Tông cười nói: "Cho nên, trận chiến này chỉ có thể coi là đánh ngang tay, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Ba vị tông chủ nghe thế, đều là yên lặng gật đầu nhẹ.
Coi như là tông chủ Thái Bạch Tông, vào lúc này cũng chỉ có thể chấp nhận cái kết quả này, không có nói nhiều.
Thẳng đến lúc này Triệu Thái Hợp mới lấy đao gác ở trên cổ của Hạng Quỷ Vương ra, dùng tay bịt vết thương trên sườn trái từ từ đi trở về. Máu tươi rỉ ra từ khe hở vết thương, tí tách vãi đầy trên mặt đất, thân hình cũng có một chút lảo đảo, nhìn qua phần thương thế này quả thực là không nhẹ, nhưng mặt của hắn lại không có biểu tình, chỉ là khép hờ hai mắt, cũng không có ngẩng đầu nhìn phụ thân của mình, lặng lẽ ngồi ở trên mặt đất chữa thương.
Nằm ngoài dự liệu chính là, con của mình chiến đấu đổ máu, lấy tu vi Dưỡng Tức tầng bảy đánh ngang tay với đệ tử thiên tài của Khuyết Nguyệt Tông, vốn là một chuyện mở mày mở mặt, nhưng tông chủ Thái Bạch Tông thế mà cũng mặt không biểu tình, cũng không nhìn con của mình một chút nào.
"Triệu sư đệ, Hạng Quỷ Vương chính là một trong ba đại đệ tử chân truyền của Khuyết Nguyệt Tông, nghe nói còn là một kẻ tinh thâm Đao Đạo nhất, tuổi còn trẻ đã tu luyện ra bốn đạo Đao Quỷ, ngươi bây giờ còn chưa có tiến vào Thanh Khê Cốc, liền có thể đánh hòa với hắn, rất khó có được..."
Tiêu Long Tước ở bên cạnh trái lại là thấp giọng an ủi, thần sắc rất là ôn nhu.
"Bà nam nhân này lại bắt đầu đóng vai người tốt..." Phương Quý khinh bỉ nhìn Tiêu Long Tước, lấy ra một viên linh đan đưa cho Triệu Thái Hợp, nói: "Triệu sư huynh, hãy cầm lấy mà chữa thương!"
"Cảm ơn!" Triệu Thái Hợp thấy mình đánh hoà với Hạng Quỷ Vương, phụ thân ngay cả nhìn cũng không nhìn mình một chút nào, tâm tình có một chút sa sút, nhưng đạt được sự an ủi của hai vị đồng môn Phương Quý cùng với Tiêu Long Tước, trong lòng ngược lại là dễ chịu hơn một chút, thấp giọng nói cảm ơn, liền cúi đầu xuống.
Phương Quý cùng với Tiêu Long Tước thì liếc nhìn nhau một cái, thầm mắng: "Đồ nịnh bợ!"
"Trận chiến đầu tiên là đánh hoà, lại không biết trận chiến thứ hai này Thái Bạch Tông sẽ để ai ra tay?"
Trận chiến đầu tiên là con trai của tông chủ Thái Bạch Tông đánh hoà với Hạng Quỷ Vương Khuyết Nguyệt Tông, kết quả này ngược lại là khiến cho người ta cảm thấy có một chút ngoài ý muốn, nhất thời xuất hiện một hồi trầm mặc, trải qua hơn nửa ngày, vẫn là vị tông chủ Linh Lung Tông yêu diễm kia cười tủm tỉm mở miệng, phá vỡ sự yên lặng trong sân, ánh mắt của nàng chậm rãi quét qua trên mặt của ba người Phương Quý, Tiêu Long Tước, A Khổ, cuối cùng lưu lại ánh mắt ở trên người của Phương Quý một hồi, sóng mắt uyển chuyển, cười yếu ớt, giống như là biết nói chuyện vậy, Phương Quý thấy vậy ở trong lòng có một chút ngứa ngáy.
Thế là Phương Quý cũng ngẩng đầu lên, cười cười đối với nàng, cực kỳ chất phác giản dị.
Trong lòng suy nghĩ: "Bà nương này đã sắp theo kịp Hoa quả phụ..."
Vị tông chủ Linh Lung Tông kia thì là thầm nghĩ ở trong lòng: "Tiểu tử này trung thực, rất ngoan ngoãn..."
"Ngươi là đệ tử Hồng Diệp Cốc?" Mà vào lúc này, nghe được lời thúc giục của tông chủ Linh Lung Tông, ánh mắt của tông chủ Thái Bạch Tông cũng đã quét qua người của đám người Phương Quý một lần, thấy Phương Quý đang cười ngây ngô với tông chủ Linh Lung Tông, trong lòng nhất thời cảm thấy có một chút bất đắc dĩ, liền hướng ánh mắt rơi ở trên người của Tiêu Long Tước, sau khi đạt được câu trả lời của Tiêu Long Tước, hắn hơi trầm ngâm, nói: "Vậy ngươi hãy chọn một đối thủ đi, cần phải ổn trọng một chút!"
Tiêu Long Tước đạt được mệnh lệnh của tông chủ, làm sao dám chống lại, vội vàng đứng dậy.
Ánh mắt quét qua, liền rơi vào trên người của vị nữ tử Linh Lung Tông kia, nói: "Ngươi ra đi!"
Phương Quý thấy thế, ở trong lòng có một chút nóng nảy: "Bà nương này dám đoạt đối thủ của ta..."
Vị đệ tử chân truyền Linh Lung Tông kia, nhìn bộ dáng chỉ là một tiểu nữ hài nũng nịu, nhiều nhất chỉ bất quá 15~16 tuổi, mặc áo bào đỏ, kiều mị đáng yêu, có tuổi tác nhỏ nhất ở trong bốn vị đệ tử Linh Lung Tông, tu vi cũng thấp nhất, nhưng vào thời điểm Linh Lung Tông xuất chiến, cũng không có ai tranh giành, nàng bị Tiêu Long Tước điểm danh, liền nhún nhảy một cái đi ra, trên mặt cũng không có vẻ sợ hãi, cười hì hì thi lễ với Tiêu Long Tước, nói: "Vị tiểu ca ca này, ta còn nhỏ tuổi, tu vi thấp, ngươi cũng không nên..."
Tiêu Long Tước gắt một cái, nói năng thô lỗ: "Ai là tiểu ca ca của ngươi?"
Vân Nữ Tiêu ngẩn ngơ, hỏi: "Ngươi là nữ?"
Tiêu Long Tước giận dữ, quát: "Ăn một thương của ta!"
Thiết thương ở trong tay nàng giống như Độc Long xuất động, gầm một tiếng xuyên qua hư không, hung hăng đâm về phía ngực của Vân Nữ Tiêu.
"Hứ, mị nhãn vứt cho kẻ mù nhìn rồi!" Vân Nữ Tiêu căm hận mắng một câu, miệng nhỏ bỗng nhiên khẽ nhếch, miệng phun một đạo sương mù màu hồng phấn.
Sương mù ra khỏi miệng, lập tức tràn ngập ở chung quanh, khiến cho cảnh sắc ở chung quanh đều dường như trở nên có một chút sai lệch, giống như là nhìn cách một tầng mặt nước vậy, nửa thật nửa giả, một thương kia của Tiêu Long Tước đã là thế lớn lực trầm, nhưng vào lúc đâm tới trước người của Vân Nữ Tiêu, lại lập tức đánh vào khoảng không, rõ ràng là không nhìn thấy Vân Nữ Tiêu động đậy, nhưng chân thân của nàng lại không biết đã đi nơi nào...
"Ấy?" Tiêu Long Tước cũng là lấy làm kinh hãi, thu thương bảo hộ ở trước người.
Cũng chính vào lúc này, sau đầu của nàng bỗng nhiên vang lên tiếng cười "ha ha", Tiêu Long Tước nhanh chóng xoay người lại, đã thấy sau lưng rỗng tuếch, nhưng sau đầu lại có tiếng gió sắc bén, thì ra là vị đệ tử chân truyền Linh Lung Tông kia chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau nàng và công kích tới.
Phản ứng của Tiêu Long Tước cũng coi như là cực nhanh, chợt bước về phía trước một bước, hồi thương quét ra sau.
Nhưng một thương này quét qua, thế nhưng lại là rỗng tuếch, không có một chút vật cản nào.
Một màn này rơi vào trong mắt của đám người Phương Quý, cũng đều là có cảm giác vô cùng quỷ dị, vị đệ tử chân truyền Linh Lung Tông kia, pháp thuật tu luyện lại là cực kỳ tà môn, cả người ở trong sương mù phấn hồng, thế mà xuất quỷ nhập thần, mà Tiêu Long Tước thì là quen thuộc đi trên con đường mạnh mẽ thoải mái, nàng am hiểu liều mạng với đối thủ như Triệu Thái Hợp cùng với Hạng Quỷ Vương hơn, mà không phải là chơi trốn tìm với đối thủ ở trong sương mù...
Trước sau đánh đến nửa ngày, Tiêu Long Tước vận sức ra thương mấy lần, đánh cho núi đá chung quanh xung quanh bay tán loạn, nhưng mà ngay cả bóng dáng của đối thủ cũng sờ không đến, ngược lại còn nhiều lần bị tiểu nữ hài kia xuất quỷ nhập thần tiếp cận, khiến cho nàng cực kỳ chật vật.
Trải qua mấy lần, nàng đã lên cơn giận dữ, lo lắng là nếu chính mình dây dưa quá lâu, bị đối phương bắt lấy sơ hở, hạ quyết tâm, đột nhiên thi triển ra Kim Quang Ngự Thần Pháp mà ngày bình thường chịu khổ cực tu luyện.