Nhìn thấy A Khổ lựa chọn, sắc mặt của chúng tu trong sân đều lộ ra vẻ động dung.
Lăng Hoa Giáp cũng không ngờ được sẽ có người chủ động chỉ về hướng chính mình, hắn từ từ ngẩng đầu, trên khuôn mặt không thay đổi cũng xuất hiện một chút thần sắc cổ quái, hắn nghiêm túc nhìn A Khổ một chút, mới chậm rãi tiến lên, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
A Khổ nói: "Trong tiên môn, các sư huynh đệ đều gọi ta là A Khổ!"
Lăng Hoa Giáp nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Mấy vị thiên tài kiệt xuất ở trong Thanh Khê Cốc Thái Bạch Tông, ta cũng đã gặp qua mấy vị, cũng đã thắng qua mấy vị, coi như là chưa từng gặp mặt, phần lớn cũng đều đã nghe danh, ở bên trong giống như không có ai tên là A Khổ!"
A Khổ có một chút cảm giác mất mặt, một lát sau mới nói: "Ta vốn cũng không phải là thiên tài trong Thanh Khê Cốc!"
Lăng Hoa Giáp không khỏi nhíu mày, nói: "Vậy thì ngươi hãy nhận thua đi!"
"Ừm..." A Khổ đáp ứng theo thói quen, bỗng nhiên phản ứng lại: "Hả?"
Lăng Hoa Giáp đón ánh mắt kinh ngạc của A Khổ, kiên nhẫn giải thích: "Ta cũng không phải là xem thường ngươi, chỉ là gần đây ta đã bắt đầu trùng kích cảnh giới Trúc Cơ, linh tức tích lũy trong cơ thể là rất cường đại, nếu xuất thủ thật sự, sợ rằng sẽ không thu lại được lực lượng pháp thuật, sẽ có khả năng lấy đi tính mạng của ngươi, không phải là vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn lấy đi tính mệnh của người khác, cho nên ta mới muốn ngươi chủ động nhận thua!"
A Khổ nghe thế liền có một chút giật mình, ngược lại là có một chút cảm động, nghiêm túc ôm quyền về phía hắn, nói: "Đa tạ ngươi!"
Ở trên mặt của Lăng Hoa Giáp cũng hiện ra một phần ý cười, nói: "Không có gì!"
Vừa nói chuyện, hắn đã muốn quay người đi, nhưng lời nói của A Khổ lại vang lên: "Bất quá chúng ta vẫn phải chiến một trận!"
Lăng Hoa Giáp có một chút tức giận quay đầu lại, nói: "Ta đã nói là ta sợ bản thân sẽ không kịp thu tay..."
A Khổ cười khổ, tiến hành giải thích: "Không sao, ta thu được!"
Lăng Hoa Giáp cau mày nhìn về phía A Khổ, linh tức lóe lên quanh người, giống như là hỏa vân nhàn nhạt, những hỏa vân này ngưng tụ không tan ở quanh người hắn, giống như là một chiếc áo choàng to lớn bao phủ ở phía sau hắn, phiêu lãng theo gió, xoay tròn tới lui, dị thường đáng sợ. Trong mảnh nhiệt độ nóng rực này, trong sát na liền tăng cao hơn rất nhiều lần, đám người đều có cảm giác giống như đang đối diện với một ngọn núi lửa!
Đối mặt với linh tức cường hoành bực này, trong lòng của đám người Triệu Thái Hợp và Tiêu Long Tước đều run lên, hai mắt mở to.
Bọn hắn không phải là đệ tử bình thường, đều cảm thụ được sự cường hoành của cỗ linh tức này.
Lăng Hoa Giáp quả nhiên là không có nói sai, hắn xác thực là đang chuẩn bị trùng kích cảnh giới Trúc Cơ.
Liền ngay cả Phương Quý, nhãn thần cũng đều thu hồi lại từ trên người của các nữ đệ tử Linh Lung Tông, nghiêm túc nhìn tông chủ nhà mình một chút, thấy tông chủ vẫn là một mảnh bộ dáng lạnh nhạt, hắn cũng bỏ đi sự lo lắng, lại nhìn về hướng nữ đệ tử Linh Lung Tông, còn bày ra một cái mặt quỷ.
"Thật là lợi hại..."
Mà A Khổ đứng trực diện với Lăng Hoa Giáp, vào lúc này cũng giống là như lâm đại địch, hắn nghiêm túc nhìn Lăng Hoa Giáp một chút, sau đó liền cúi đầu, âm thầm nắm chặt nắm đấm, hắn hôm nay nhìn vẫn giống như là một người có khí tức yếu ớt, so với người bình thường còn bình thường hơn, nhưng theo việc hắn nắm chặt nắm đấm, ở chung quanh bỗng nhiên có gió nhẹ nhàn nhạt nổi lên, từng cơn từng cơn, từng tia từng sợi quấn ở giữa không trung.
Cùng lúc đó, ở trên trán của hắn, xuất hiện chín đạo nếp nhăn cực kỳ cổ quái, nếp nhăn hiện lên màu đen, dường như là do từng đạo phù văn cấu thành, giống như là nếp nhăn vậy hiện lên ở trên trán của hắn, vẻ mặt khổ sở lại càng lộ ra rõ ràng hơn.
Sau đó A Khổ trầm ngâm nửa ngày, song quyền bỗng nhiên chấn động, nếp nhăn phía dưới cùng nhất ở trên trán liền đột nhiên biến mất.
Cũng là ở trong một cái sát na này, khí tức ở trên người của A Khổ cũng bỗng nhiên trở nên cường thịnh hơn mấy lần, cuồng phong chung quanh gào thét, thổi bay đá vụn ở trên mặt đất bay tán loạn, mà ở giữa mảnh đá vụn bay loạn, phảng phất như có vô tận lệ quỷ kêu khóc, muốn từ âm gian bò vào dương gian.
Sắc mặt của Lăng Hoa Giáp vào lúc này cũng đã đại biến.
"Dừng tay!"
Cũng chính vào lúc này, Hồng Vân Sơn lão tổ bỗng nhiên quát lên một tiếng chói tai, hắn chợt ngẩng đầu nhìn về phía tông chủ Thái Bạch Tông, điềm nhiên nói: "100 năm trước, hai người sư huynh đệ các ngươi mang về một đứa bé từ ngoại giới, chẳng lẽ chính là người trước mắt này?"
Tông chủ Thái Bạch Tông chỉ là cúi đầu nhìn A Khổ, phảng phất như nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, nhưng cũng không có trả lời.
"Không ngờ được các ngươi đã thật sự cứu sống hắn..." Hồng Vân Sơn lão tổ gắt gao nhìn chằm chằm A Khổ một chút, bỗng nhiên nói: "Hoa Giáp, ngươi hãy mau trở về, trận chiến này không cần đấu, chúng ta nhận thua..."
Lăng Hoa Giáp kinh hãi, khó có thể tin mà quay đầu nhìn lão tổ nhà mình.
Hắn rõ ràng là có một chút không cam tâm, nhưng Hồng Vân Sơn lão tổ lại điềm nhiên nói: "Ta hiểu được tâm ý của ngươi, coi như là đối chiến với thiên kiêu chư tông, cũng sẽ không nhận thua, nhưng bé ngoan, ngươi hãy nghe ta, chúng ta có thể tranh đấu với thiên kiêu, nhưng lại không thể tranh đấu với quái thai, ngươi hãy trở về đi, không chiến mà nhận thua, cũng phải nhìn xem là đối mặt với ai, ta cũng sẽ không trách ngươi, mà các vị tông chủ khác cũng sẽ không trách ngươi..."
Quả nhiên, nghe được lời của hắn, ba vị tông chủ Linh Lung Tông, Khuyết Nguyệt Tông, Hàn Sơn Triệu cũng đều không nói gì.
Bọn hắn tối đa cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn thoáng qua A Khổ, trong mắt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
"A Khổ, trở về đi!"
Tông chủ Thái Bạch Tông cũng không có nhiều lời, chỉ là nhẹ nhàng nói A Khổ trở về, ngược lại là Phương Quý lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ, đi lên nhéo nhéo cánh tay của A Khổ sư huynh, sợ hãi nói: "A Khổ sư huynh có vẻ rất là lợi hại, trước kia làm sao ta lại không biết ngươi có cái khả năng này?"
A Khổ có một chút không quen, nhỏ giọng nói: "Chuyện này kỳ thật cũng không được coi vào đâu..."
Phương Quý chợt nhớ tới một chuyện, cả giận nói: "Lúc trước ta bảo ngươi đi trợ giúp đánh Trương Xung Sơn, ngươi thế mà giả sợ..."
A Khổ nhất thời cảm thấy lúng túng, nói: "Ở trong tiên môn không thể tùy tiện đánh người..."
"Thù này ta nhớ kỹ..." Phương Quý giận dữ nhìn chằm chằm A Khổ một chút, thấy A Khổ cúi đầu, không dám đối mặt cùng với ánh mắt của hắn.
Phương Quý ôm hai tay, tức giận bất bình, bỗng nhiên giật nảy cả mình, đổi thành vẻ tươi cười, hỏi: "Tông chủ có gì phân phó?"
Đến lúc này, hắn mới phát hiện ra, không chỉ có tông chủ Thái Bạch Tông đang nhìn hắn, tông chủ của bốn đại tiên môn khác cũng đều đang nhìn hắn, mà những đệ tử thiên kiêu đi theo tông chủ của bốn đại tiên môn tới, bây giờ còn chưa có xuất thủ qua kia, cũng đều đang nhìn hắn, chuyện này không khỏi khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi ở trong lòng, thu hồi sự bá đạo ở trước mặt của A Khổ, giống như chim cút rụt cổ một cái...