Lại thêm thu hoạch trước đó, cũng không nhiều bằng Phương Quý, hạng nhất lần này, nhất định sẽ không thể tranh với hắn.
"Nguyên lai là ngươi đoạt Thanh La Quả của ta...còn có ma hạch cùng với linh dược ở trong túi càn khôn của ta!" Triệu Thái Hợp nhẫn nhịn thật lâu, rốt cục cũng không nhịn được, lộ ra sắc mặt khó coi mở miệng.
Phương Quý quay đầu lườm hắn một cái: "Đừng có nói bừa, ta là cướp từ trong tay của Tiêu sư tỷ!"
Tiêu Long Tước lập tức hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng đen hơn.
Triệu Thái Hợp cắn răng, nói: "Bản lĩnh của ta không tốt, ta nhận, nhưng ngươi phải chia cho ta phân nửa Thanh La Quả!"
"Nói hay lắm!" Phương Quý lập tức trở mặt, nói: "Ta cũng không phải là cướp từ trong tay của ngươi, ngươi hãy đòi người khác đi!"
Tiêu Long Tước nghe được lời này, rốt cục cũng không nhịn được, cắn răng nói: "Vậy thì ngươi hãy chia cho ta…ba khoả Thanh La Quả!"
"Nói hay lắm!" Phương Quý tiếp tục trở mặt, nói: "Ngươi cướp được từ trong tay của người khác, cũng không phải là của ngươi!"
Tiêu Long Tước giận dữ nói: "Ta đoạt được coi như là của ta!"
Phương Quý cũng giận dữ nói: "Vậy ta lại đoạt được thì là của ta, tại sao phải cho ngươi?"
Tiêu Long Tước nghẹn họng, cùng với Triệu Thái Hợp liếc nhìn nhau một cái, bỗng nhiên thống nhất ý kiến, hai người vỗ đùi, hướng về phía Phương Quý nói: "Chẳng lẽ tiên môn không có quy củ sao?"
Phương Quý lập tức chạy tới bên cạnh A Khổ sư huynh, nói: "Đây chính là do tông chủ đáp ứng!"
Tiêu Long Tước cùng với Triệu Thái Hợp đồng thời im lặng, nhìn về hướng tông chủ Thái Bạch Tông.
Hết lần này tới lần khác đến lúc này, tông chủ Thái Bạch Tông chỉ là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giả bộ như không nghe thấy bọn hắn cãi lộn.
Thân làm tông chủ cũng rất mệt mỏi, làm sao có thể xử lý việc này bây giờ?
Cuối cùng ba người vẫn là thương lượng một phen, A Khổ sư huynh trung thực trung hậu hát đệm ở bên cạnh, Phương Quý mềm lòng hiền lành nhường một bước, trả một nửa ma hạch cùng với linh dược cướp được cho Triệu Thái Hợp, sau đó lại nhịn đau cắt thịt lấy ra ba khoả Thanh La Quả, phân cho Triệu Thái Hợp cùng với Tiêu Long Tước, A Khổ sư huynh mỗi người một khoả, đồng thời ước định, chuyện này sẽ được bỏ qua như vậy, đừng nhắc lại nữa...
"Ta nói cho các ngươi biết, Phương Quý lão gia ta làm việc đỉnh thiên lập địa, từ trước tới giờ không đuối lý, những tài nguyên cùng với Thanh La Quả này, là do từ trong tay của Tiêu Long Tước sư tỷ...không, là giành được từ trong tay của Lữ Phi Nham, là sự tình không liên quan tới Triệu Thái Hợp lão đệ ngươi a? Cho nên ta có thể không cho ngươi, nhưng nể tình chúng ta cùng nhau tiến vào Ma Sơn, kề vai chiến đấu, đối đầu với đệ tử chân truyền của bốn đại tiên môn, cho nên mới trả lại cho ngươi một nửa ma hạch cùng với linh dược, ngươi phải nhớ ơn của ta, còn có Tiêu sư tỷ, ngươi bị đệ tử chân truyền của Linh Lung Tông đánh bại, ta thế nhưng đã báo thù giúp cho ngươi rồi? Thanh La Quả này vào lúc đầu ngươi cũng không có phần, ta cho ngươi khoả Thanh La Quả này thuần túy là vì coi ngươi là bạn bè tốt, anh em tốt, chúng ta giảng tình cảm, cũng không phải là giảng đạo lý..."
Nói liên miên lải nhải hơn nửa ngày, lúc Triệu Thái Hợp cùng với Tiêu Long Tước nhận lấy Thanh La Quả cũng đều có một chút cảm động: "Cảm ơn..."
...
"Đám người Phương Quý sư đệ cùng với Triệu Thái Hợp sư huynh đã trở về..."
Không tới một canh giờ, đám người Phương Quý đã đi theo tông chủ Thái Bạch Tông tới phía trước thuyền pháp tiên môn.
Bây giờ các đệ tử tiến vào thăm dò Ma Sơn trước đó cũng sớm đã hội tụ ở bên cạnh thuyền pháp, các đệ tử bởi vì Ma Sơn dị biến mà thất thủ trước đó, hầu hết cũng đã được đệ tử Thanh Khê Cốc mang theo trở về, an trí ở bên cạnh thuyền pháp, chờ đợi mệnh lệnh của tiên môn.
Vào lúc đám đệ tử đang hoảng sợ không biết bước kế tiếp nên làm thế nào, bỗng nhiên nhìn thấy pháp vân của tông chủ Thái Bạch Tông giáng lâm, bốn người Phương Quý, Triệu Thái Hợp, Tiêu Long Tước, A Khổ nhảy xuống từ phía trên, lập tức không biết có bao nhiêu người trở nên hưng phấn, có người vội vàng tiến lên bái kiến tông chủ, cũng có người vội vàng mang tin tức bốn người này đã trở về thông báo cho những người đang chờ mong tin tức an nguy của bọn hắn.
"Ờm...ha ha, lần này Phương Quý sư đệ quả nhiên là đại hiển thần uy, hắn vì cứu đồng môn mà thất thủ tại Ma Sơn, thân đang ở trong hiểm cảnh, nhưng lại không để ý đến bản thân, cứu Triệu Thái Hợp sư đệ đồng dạng cũng bị ma yêu trong Ma Sơn đả thương, hai người đều lo lắng cho đồng môn, tiến về địa phương tà khí tiết lộ cứu đồng môn, lại trong lúc vô tình bắt gặp tông chủ và người của bốn đại tiên môn, song phương đang tranh đoạt dị bảo Ma Sơn, để cho đệ tử tiên môn đọ sức, Phương Quý sư đệ dùng một kiếm đánh bại vị quái thai Tống gia Tứ công tử kia, lại đánh tan tác đệ tử chân truyền của bốn đại tiên môn..." A Khổ sư huynh bị mọi người vây quanh, lắp bắp nói một lần, sau đó thấp giọng nói với Phương Quý: "Nói như vậy có được không?"
Phương Quý bất động thanh sắc, nói: "Lại nói một chút chi tiết ta đánh bại đệ tử chân truyền của bốn đại tiên môn..."
A Khổ sư huynh khó xử gãi đầu một cái, cảm thấy mình không nên thu khoả Thanh La Quả kia của Phương Quý.
Nhưng mặc dù hắn cảm thấy có một chút khó khăn, nhưng những sự tình nói ra khi nãy, vẫn khiến cho đám đệ tử ở chung quanh cả kinh không ngậm miệng được!
"Quái thai Tống gia Hàn Sơn Tông?"
"Đệ tử chân truyền Khuyết Nguyệt Tông Hạng Quỷ Vương?"
"Ông trời ơi, đệ tử chân truyền của bốn đại tiên môn không hề thua kém đệ tử Thanh Khê Cốc, thế mà bị một kiếm của Phương Quý đánh bại?"
Nhất là đám người đệ tử chân truyền Thanh Khê Cốc Lý Hoàn Chân xen lẫn ở trong đám người đến đây bái kiến tông chủ, nghe lời kể của A Khổ, sắc mặt của từng người đại biến, cực kỳ phức tạp, lúc trước bọn hắn lựa chọn không tiến vào Loạn Thạch Cốc, làm sao có thể biết được ở bên trong xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Nếu như sớm biết tông chủ đang ở trong cốc, có đánh chết cũng phải đi vào...
Cũng không biết là chính mình lâm trận bỏ chạy, tông chủ có ghi nhớ ở trong lòng hay không!
"Phương Quý đáng chết..."
Ở trong một mảnh kinh ngạc cùng với khiếp sợ, có mấy đạo nhân ảnh từ đằng xa lướt tới thuyền pháp, chính là Nhan Chi Thanh cùng với đám người Hứa Nguyệt Nhi lộ ra vẻ mặt lo lắng, các nàng nghe nói Phương Quý bình yên trở về, từng người nhanh chóng tới gặp, nhất là Nhan sư tỷ ở phía trước nhất, sau khi gặp được Phương Quý, càng là vừa đau lòng lại vừa tức, không nhịn được liền tiến lên đánh hắn một quyền, mắng: "Ngươi không sợ nguy hiểm đúng không?"
"Ha ha, vì tiên môn, vì tông chủ, Ngọc Diện Tiểu Lang ta..." Ở trong lòng của Phương Quý ẩn ẩn cảm thấy có một chút không quá dễ chịu, loại cảm giác này kỳ thật vào lúc rời khỏi Loạn Thạch Cốc đã có.
Nhưng gặp được đoàn người Nhan Chi Thanh, trong lòng vẫn là hưng phấn, cười phá lên, chỉ là cười cười, khóe miệng lại chảy ra máu tươi.
Sau đó hắn còn chưa nói xong một câu, cả người liền bỗng nhiên giống như tượng gỗ, chậm rãi ngã xuống.