Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 202 - Chương 202: Đơn Giản

Chương 202: Đơn giản Chương 202: Đơn giản

Trong lòng của hắn càng thêm nghiêm túc, đọc ra từng chữ từng chữ.

"Thời gian này không có cách nào sống..."

Ma Thai ở trong đại điện lại bị Phương Quý ra sức đánh một trận, khóc nằm rạp trên mặt đất, kéo cũng đều kéo không nổi, nằm sát trên mặt đất, kêu khóc nói: "Ngươi đến tột cùng có còn nói đạo lý hay không, đã nói là muốn thả ta đi, lại không thả ta, mà ta có lòng tốt muốn giúp ngươi, ngươi lại không thèm nói đạo lý liền đánh người...mỗi ngày ngươi đánh ta thì có chỗ tốt gì không? Ngươi cũng không thể đánh chết ta, không đúng..."

Nó sửng sốt một chút, bỗng nhiên khóc to hơn: "Hay là ngươi hãy đánh chết ta đi, cứu ta khỏi sự tra tấn này..."

"Ai bảo ngươi muốn thôn phệ ta..." Phương Quý ngồi xuống trên mặt đất, khinh thường nói: "Lại nói, ta làm sao biết được ngươi còn muốn làm trò quỷ gì?"

"Làm trò quỷ cái đầu của ngươi..." Ma Thai nghe thấy lời này, thế mà phát cuồng, hét to về phía Phương Quý: "Ngươi biết ta phải làm sao mới có thể thôn phệ ngươi không? Ta cần trực tiếp dùng một ngụm nuốt thần hồn của ngươi, sau đó nắm giữ thức hải của ngươi thì mới được, đây vốn là một chuyện rất đơn giản, nhưng mà ai biết được ở trong thức hải của ngươi lại có một địa phương quỷ quái như thế này chứ, đừng nói là nắm giữ thức hải của ngươi, ngươi nhìn xem ta bây giờ còn có thể ra ngoài sao?"

Nó vừa nói, vừa bỗng nhiên xông lên phía trên, bộc phát ra lực lượng cực kỳ dọa người, "đông" một tiếng đâm vào trên mái vòm đại điện, mái vòm kia đối với Phương Quý mà nói là như không có gì, mỗi lần đi ra ngoài, đều không nhận phải nửa điểm trở ngại, giống như là đồ vật hư vô, nhưng đối với Ma Thai mà nói, lại là kiên cố không gì sánh được, giống như là dồn hết sức lực đụng đầu vào tường, nghe âm thanh thôi đã cảm thấy đau.

"Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, ta có thể đi ra ngoài hay sao?"

Đụng lần này, Ma Thai còn chưa dừng lại, đụng về phía bốn phía đại điện, chỉ nghe một trận "đùng đùng đùng", mái vòm không có nửa điểm dao động, còn nó thì còn thảm hơn so với bị Phương Quý đánh.

"Ta đi ra cũng đều ra không được, còn làm sao để thôn phệ ngươi?"

"Ta chính là một kẻ bị hại!"

Nhìn cái bộ dáng điên cuồng kia của nó, liền ngay cả Phương Quý cũng đều có một chút không đành lòng, một Ma Thai thật tốt như thế, thế mà đã điên đến mức này, khiến cho hắn ít nhiều cũng cảm thấy có một chút không đành lòng, đành phải đi tới, khuyên nhủ: "Được rồi, đừng đụng nữa..."

"Không, ta cứ đụng, dù sao thì ta không đụng ngươi cũng sẽ đánh ta, không bằng ta tự đánh mình..."

"Đừng đụng nữa, ta sẽ không đánh ngươi nữa..."

"Ta không tin, ngươi hãy thề đi..."

"Nghe lời nào, ngoan..."

Dùng từ ngữ tốt khuyên nửa ngày, rốt cục mới khiến cho Ma Thai yên tĩnh trở lại, nước mắt im ắng chảy dài.

"Ngươi thật sự không thôn phệ được ta?" Phương Quý nghiêm túc nhìn về hướng Ma Thai, hỏi dò.

"Ta không muốn thôn phệ ngươi, ta muốn về nhà..." Ma Thai mới mở miệng liền mang theo giọng nghẹn ngào: "Ta muốn trở về trong quan tài ngủ tiếp mấy vạn năm..."

Phương Quý am hiểu nhất là nhìn mặt mà nói chuyện, nhất là bây giờ chính là thần hồn tương chiếu với Ma Thai, càng trực quan hơn, ngược lại là cảm thấy Ma Thai không có nói sai, khỏi cần phải nói, phàm là người ở trong lòng còn cất giấu độc kế, đoán chừng cũng sẽ không dùng sức dùng đầu của mình đập vào tường, Phương Quý cảm thấy, có khả năng là chính mình ở trong mấy ngày nay quá hung, đã thật sự đánh cho Ma Thai có một chút hỏng mất...

"Nếu ngươi đã có thành ý như vậy, vậy thì ta cũng không phải là không thể tha cho ngươi!" Phương Quý lộ ra vẻ mặt thành thật, nói đối với Ma Thai.

Ma Thai lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn trừng trừng vào Phương Quý, hỏi: "Thật sao?"

"Thật, nhưng ngươi cũng không thể đi không!" Phương Quý ngồi xếp bằng trên mặt đất, lạnh lùng nhìn Ma Thai.

Ma Thai lập tức lại trở nên có một chút hoảng sợ: "Nhưng hiện tại ta cái gì cũng đều không có, nếu không thì ta sẽ viết cho ngươi một tấm phiếu nợ?"

Nói xong lại có một chút hưng phấn, xoa xoa tay nói: "Nếu như ngươi nguyện ý thả ta đi, vậy ta nhất định sẽ đi thôn phệ một vị Thần Nữ của đại thế gia đại đạo thống gì đó, nói thật, ta bình thường cũng rất chướng mắt dạng đệ tử tiểu tiên môn như ngươi...nếu như ngươi đáp ứng ta, chúng ta liền lập khế ước, về sau ta sẽ không nghe lệnh của Kỳ Cung, chỉ nghe lời của ngươi, đoạt xá Thần Nữ đi với ngươi..."

"Dừng lại!" Phương Quý đưa tay ngăn trở nó nói tiếp, nghiêm túc nói: "Đó là chuyện sau này, hiện tại ngươi muốn rời đi, trước tiên phải giải thích cho ta nghe nội dung quỷ quái mà tông chủ đang đọc, tránh đến lúc hắn kiểm tra ta không nói được..."

Ma Thai lập tức phát mộng, hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy?"

Phương Quý gật đầu nói: "Chỉ đơn giản như vậy!"

Con mắt của Ma Thai sáng lên, hỏi: "Giải thích xong ngươi liền thả cho ta đi?"

Phương Quý nói: "Ừm!"

Tông chủ Thái Bạch Tông rất vui mừng!

Sau khi hắn đọc từng câu từng chữ trong Thiên Thư tàn quyển cho Phương Quý, liền phát hiện ra ngộ tính của vị tiểu đệ tử cảnh giới Dưỡng Tức này đúng là rất bất phàm, hắn thuận miệng hỏi mấy vấn đề, Phương Quý thế mà đều đối đáp trôi chảy, mặc dù lý giải của Phương Quý vẫn còn rất nông cạn, nhưng ở một số nơi lại rất có chỗ độc đáo, thế mà khiến cho một vị đại tu sĩ cảnh giới Kim Đan như hắn cũng đều có cảm giác mới mẻ...

Lúc đầu hắn còn lo lắng, lấy căn cơ của Phương Quý bây giờ là sẽ không học được đạo pháp môn kia, bây giờ thì đã diệt hết lòng nghi ngờ.

Muốn tu luyện bực pháp môn thần thức kia, một là phụ thuộc vào cảnh giới, cảnh giới càng cao, lúc tìm hiểu áp lực sẽ càng nhỏ. Hai là phụ thuộc vào thiên phú, mà thiên phú chính là chỉ thần hồn cường đại, thần hồn cường đại, biểu hiện ở bên ngoài chính là thông minh và giàu linh tính!

Lấy căn cơ tàn phá của Phương Quý bây giờ mà nói, hắn nhất định phải có thiên phú tương ứng, mới có thể lĩnh hội đạo pháp môn kia.

"Sự tình thành hay bại, chính là phụ thuộc vào bước này!"

Tông chủ Thái Bạch Tông để cho Phương Quý tự mình lĩnh ngộ đạo lý trong Thiên Thư tàn quyển ba ngày, sau đó liền vào ba ngày sau, truyền đạo pháp môn kia cho Phương Quý, lại để cho chính Phương Quý lĩnh hội mười ngày, mười ngày sau, liền chính thức để cho hắn bắt đầu tu luyện Quy Nguyên Bất Diệt Thức!

Cùng lúc đó, hắn cũng ban pháp chỉ xuống, mười ngày sau, hắn sẽ cùng với ba đại trưởng lão hộ pháp cho Phương Quý.

Hắn biết, vào thời điểm Phương Quý chính thức ngưng luyện thần thức, chính là thời điểm phân thắng bại cùng với Ma Thai!

Thế là, ở trong hơn mười ngày thời gian phía sau, cả tòa Thái Bạch Sơn đều cảm thấy có một chút đè nén.

Vô luận là tông chủ Thái Bạch Tông từ sau khi về núi, một mực không có lộ mặt qua, hay là Liễu Chân trưởng lão xử lý sự vụ tiên môn trong mấy ngày nay, luôn luôn thất thần theo bản năng, hay là Bạch Thạch trưởng lão chỉ có hiện thân mấy lần, cũng chỉ là lấy một lượng lớn Dưỡng Thần Bảo Đan từ trong đan phường tiên môn, đều khiến cho các đệ tử trong môn cảm thấy, ở trong tiên môn dường như có đại sự nào đó phát sinh.

Bình Luận (0)
Comment