Ma Thai bận bịu khoát tay, nói: "Tòa ao máu kia, chính là căn cơ của ngươi hiển hóa, lúc đầu ao máu của ngươi rất rộng, trong máu xen lẫn ánh vàng, xác nhận là tư chất lợi hại hiếm có, nhưng không biết tại sao, khí huyết ở trong ao máu đã sớm xói mòn, tổn hại hơn phân nửa...không, không chỉ là hơn phân nửa, mà là nhiều hơn rất nhiều, cho nên huyết khí mới trở nên mỏng manh, ngay cả một sợi thần thức như thế cũng đều không thể nuôi dưỡng ra..."
Vừa nói nó vừa trầm ngâm: "Ta thậm chí còn hoài nghi, ở trong ao máu nguyên bản của ngươi, cũng đều là máu tươi màu vàng, cho dù ta không có trí nhớ trước kia, cũng có thể cảm giác được máu tươi của ngươi rất lợi hại, nói không chừng là ngươi cũng có lai lịch...Chỉ là đáng tiếc là, ngươi hẳn là đã từng gặp phải đại nạn, lập tức mất đi quá nhiều khí huyết, suýt nữa thì mất mạng, về sau lại dùng một loại đan dược nào đó, bổ sung trở về một chút khí huyết, chỉ bất quá, đền bù lại, dù sao cũng chỉ là khí huyết phổ thông, hơn nữa cũng không phải là bản nguyên mà ngươi sở hữu..."
"Khí huyết xói mòn, căn cơ nông cạn?" Phương Quý nghe thế liền ngẩn ngơ, lúc trước hắn cũng đã nghe tông chủ nói qua lời tương tự.
Bây giờ nghe được suy đoán của Ma Thai, hắn chợt nhớ tới một chuyện cũ, chính là lúc ban đầu ở Hắc Phong Sơn, trên cánh tay hắn bị con rết bạc của Hồ Tú bà bà Tần gia Đông Thổ chụp lên, lúc ấy có người cưỡng ép đánh vỡ đại trận, con rết bạc kia lập tức hấp thu phần lớn khí huyết của hắn, phóng lên tận trời, mà hắn thì lập tức ngất đi, vào lúc tỉnh lại, đã nằm ở trên giường.
Hắn cũng biết, lúc ấy dường như có người dùng một viên đan dược lợi hại cứu mình.
Chẳng lẽ nói, chính là con rết bạc kia đã hút đi khí huyết bản nguyên của chính mình, về sau lại có người dùng đan dược giúp mình đền bù một bộ phận?
Nguyên lai là khớp nối ở chỗ này...
Vốn cho rằng sự tình Hắc Phong Sơn đã qua, không ngờ được lại còn để lại một mối nguy hại như thế.
Hắn cũng không có nhiều lời về chuyện này, mà là trầm mặc một hồi, nói: "Ngươi nói nhảm nhiều như vậy, vậy thì có biện pháp nào giúp ta hay không?"
Ma Thai lập tức nhếch miệng, nói: "Hiện tại ta chỉ là một đạo ma thức bị ném đi, tối đa cũng chỉ thông minh hơn ngươi một chút, hiểu được nhiều đạo lý hơn một chút, phản ứng cùng với năng lực lĩnh ngộ cũng đều mạnh hơn ngươi một chút mà thôi...dù sao thì cũng không có ma thức, làm sao có thể giúp ngươi?"
Khuôn mặt của Phương Quý trầm xuống, ngón tay bóp răng rắc, cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
"Chờ một chút..." Trong lòng của Ma Thai run rẩy một trận, vội vàng kêu một tiếng: "Để ta ngẫm lại..."
"Ngẫm lại?" Phương Quý vẫn là cười lạnh đi xuống, lộ ra vẻ mặt hung ác nói: "Theo ta thấy là ngươi cố ý không chịu nói..."
"Đừng...ngươi đừng tới đây..." Ma Thai kêu thảm, lộn nhào thối lui đến góc tường, bỗng nhiên linh cơ khẽ động, kêu lên: "Có rồi, có biện pháp rồi..."
"Nói..."
"Ngươi xác định là sau khi tu luyện ra thần thức nhất định sẽ đuổi ta ra ngoài đúng không?"
"Ta chỉ xác định là ngươi nếu lại dông dài ta liền sẽ đánh ngươi..."
"Đừng đánh đừng đánh, ta đã thật sự nghĩ ra biện pháp..."
Ma Thai thật sự là cực sợ Phương Quý, thấy Phương Quý đã tiến vào đại điện, vội vàng hét lớn: "Tu luyện thần thức cũng không nhất định là cần phải có nhục thân cường hoành, muốn tẩm bổ tinh thần, còn có một loại biện pháp khác, ở trong Quy Nguyên Bất Diệt Thức kỳ thật cũng đã nhắc tới, thần thức không hủy, ý niệm bất diệt, ý niệm không hủy, thần thức bất diệt, đây chính là nói về loại biện pháp ngưng luyện thần thức thứ hai..."
"Thật đúng là nghĩ ra rồi?" Phương Quý nghe câu này cũng không khỏi khẽ giật mình, nghĩ thầm mình rõ ràng chỉ là muốn kiếm cớ đánh nó một trận cho hả giận mà thôi.
Nhưng thấy Ma Thai nói rất trịnh trọng, một tát này cũng không tiện đánh ra, chỉ là quát lên: "Nói rõ một chút!"
Ma Thai thấy hắn không đánh người, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Kỳ thật cũng không khó, tẩm bổ nhục thân, ngưng luyện thần thức, chỉ là biện pháp thường thấy nhất, lại không phải là biện pháp duy nhất, giống như ta ngay cả nhục thân cũng đều không có, không phải là cũng có thể hiển hiện ở trong thế gian hay sao? Kỳ thật cũng đều là một cái đạo lý, ta chỉ hỏi ngươi, tu hành cho đến nay, ngươi có tồn tại chấp niệm, ý chí không thay đổi nào không?"
Nói đến đạo lý tu hành, Ma Thai cũng không khỏi đến trở nên trịnh trọng, hỏi một cách rất là nghiêm túc.
Phương Quý nghĩ nghĩ, nói rất hùng hồn: "Không có!"
Ma Thai suýt nữa thì nghẹn chết, im lặng nhìn Phương Quý, nói: "Chuyện người trong tu hành coi trọng là nghịch thiên mà đi, mặc dù biết tu hành là gian nan vô tận, nhưng sơ tâm không thay đổi, từ từ tiến lên, người tu hành nào mà không có nghị lực lớn lao, tâm chí không thay đổi chứ?"
Phương Quý nói: "Ta chính là không có, nghịch thiên mệt mỏi cỡ nào, thuận thiên thì dễ chịu hơn!"
Trong lòng thì suy nghĩ, lúc trước nếu không phải vi phạm chỉ dẫn của đồng tiền, chính mình làm sao lại gặp phải nhiều phiền toái như vậy?
"Vậy thì ta thật sự không còn biện pháp nào khác..." Ma Thai bị một câu nói của Phương Quý làm cho sắp khóc, bất đắc dĩ nói: "Thần thức nói trắng ra là chính là tinh thần hiển hóa, tuy có nhiều pháp môn tu luyện, nhưng một bước ngưng tụ thần thức này cũng chỉ có mấy cái biện pháp như vậy, hoặc là chính là tẩm bổ nhục thân, tinh thần cường đại bẩm sinh, hoặc là ở trong lòng có một loại chấp niệm nào đó, cho dù chết cũng không thay đổi, bản nguyên của ngươi khô kiệt, không thể dùng nhục thân để tẩm bổ, cho nên muốn ngưng tụ ra thần thức, chỉ có sử dụng chấp niệm..."
Vừa nói nó vừa chỉ dẫn tận tình: "Tốt nhất ngươi nên ngẫm lại, từ nhỏ đến lớn ngươi thật sự không có chấp niệm nào sao?"
"Chấp niệm..." Phương Quý nghe lời này, thật đúng là cảm thấy nao nao, yên lặng xuất thần.
Lúc trước hắn chưa bao giờ nghĩ tới sự tình này, bây giờ được Ma Thai nhắc nhở, ngược lại là trở nên phát mộng.
Chấp niệm từ nhỏ đến lớn, chính mình có sao?
Trong đầu của hắn, dần hiện ra lịch trình cuộc sống không nhiều của chính mình, từ thôn Ngưu Đầu, đến Hắc Phong Sơn, lại đến Thái Bạch Tông...
Hồi ức như vẽ, từng màn hiện lên, lại như là mây khói phiêu tán.
Chấp niệm, chính là suy nghĩ chưa từng thay đổi của chính mình cho tới nay, là khát vọng không thay đổi cho tới nay...
Sắc mặt của Phương Quý dần dần trở nên trầm thấp.
Có lẽ chính mình một mực không muốn thừa nhận, nhưng ý nghĩ như vậy, chính mình có lẽ thật đúng là có...
Hắn trầm mặc không biết bao lâu, đột nhiên tung người bay ra ngoài đại điện, sắc mặt đã lộ ra vẻ rất chân thành.
Ma Thai ở trong đại điện thấy cảnh này, lại là cảm thấy ngoài ý muốn, lại cảm thấy có một chút may mắn, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ: "Ta vốn chỉ là gạt hắn, loại chấp niệm cấp độ kia, chỉ có kẻ đã trải qua thế sự tang thương mới có thể biết được, mà hắn tuổi còn nhỏ, chỉ mới sống có mấy năm, làm sao có được chấp niệm gì cơ chứ..."
Nó nhất thời có một chút cảm giác cười trên nỗi đau của người khác, tâm tư lưu động.