Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 218 - Chương 218: Đợi Thật Lâu

Chương 218: Đợi thật lâu Chương 218: Đợi thật lâu

Mà ngoại trừ linh khí dư dả, cốc này cũng có được cảnh trí mà Ô Sơn Cốc cùng với Hồng Diệp Cốc không sở hữu, suối chảy thác tuôn, kỳ hoa khắp nơi trên đất, rất nhiều chim quý thú lạ, hoặc là chạy ở trong sơn cốc, hoặc có thể là nằm ở trước một tòa động phủ nào đó, Phương Quý giương mắt nhìn thêm vài lần, ngược lại là cảm thấy có một chút kinh hãi, những trân cầm dị thú này, thế mà phần lớn đều là linh thú cao giai...

Lúc này ngược lại là không nhịn được mà nghĩ tới đầu Anh Đề hắn mang về tiên môn lúc trước, dựa vào lệ cũ của tiên môn, yêu thú hàng phục ở bên ngoài đều phải giao cho Ngự Thú Viện của tiên môn nuôi dưỡng ba năm, thẳng đến khi xác định yêu thú đã bị thuần hóa, trở thành linh thú, sau đó mới có thể chọn chủ, sau khi Phương Quý về núi, liền cũng đưa Anh Đề đi đến Ngự Thú Viện, về sau cũng không có để ý đến con rắn kia...

Ở trong Thanh Khê Cốc không có nhiều đệ tử, một vùng sơn cốc to như vậy, chỉ ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy vài bóng người ở dưới đình, có thể là đánh cờ vây, có thể là luận pháp, ngược lại là có khí thế không tầm thường, mà mỗi lần Phương Quý gặp đệ tử Thanh Khê Cốc, liền bày ra dáng vẻ yếu đuối, đi đường cũng đều chậm hơn mấy phần, thỉnh thoảng ho nhẹ vài tiếng, lộ ra thương thế cực nặng, đồng thời còn vểnh lỗ tai lên.

Bất quá điều này cũng làm cho hắn rất thất vọng.

Những đệ tử Thanh Khê Cốc kia, sau khi thấy được hắn, thế mà cũng chỉ là thoáng nhìn nhàn nhạt, hoặc là cười khẽ hai tiếng, hoặc là quay đầu đi, mặc dù không có ý tứ hoan nghênh hắn, nhưng cũng không có ai chế nhạo hắn, chuyện này khiến cho Phương Quý biểu diễn rất vất vả cảm thấy có một chút bất mãn, ta đều đã đắc tội đại đệ tử chân truyền của các ngươi, các ngươi thế mà không đến khi dễ ta?

Không có ai khi dễ hắn, cuốn sổ ghi chép này liền không có gì để ghi.

Thế là Phương Quý quyết định đi khi dễ người khác một chút.

Đúng lúc lúc này, ở phía trước cách đó không xa có một tu sĩ trẻ tuổi có dung mạo thanh tú, khuôn mặt có một chút giống như trẻ con đi tới từ phía đối diện, sau khi thấy được Phương Quý, cảm thấy nao nao, giống như là nhận ra Phương Quý, trên mặt lộ ra một nụ cười, bước hai bước đi tới trước người của Phương Quý, cũng không hành lễ, cười nói: "Ài, ngươi không phải là kẻ ở phía trước Loạn Thạch Cốc..."

"Tại sao ngươi lại nhìn ta cười?" Phương Quý bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đối phương, lộ ra vẻ mặt tức giận.

Nam tử có khuôn mặt trẻ con ngây ngốc một chút, hỏi: "Cái gì?"

Phương Quý lộ ra vẻ mặt phẫn nộ nói: "Ngươi có phải là đang cười vì ta trở thành phế nhân?"

Nam tử có khuôn mặt trẻ con lộ ra vẻ mặt phát mộng: "Không có..."

Phương Quý giận dữ nói: "Ngươi có phải là cảm thấy một kẻ phế nhân như ta không nên tiến vào Thanh Khê Cốc đúng không?"

Nam tử có khuôn mặt trẻ con vội vàng khoát tay nói: "Thật sự là không có..."

Phương Quý nghiêm túc nhìn hắn một chút, lấy sổ ghi chép ra, nói: "Không, ngươi có!"

"Đây là đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ là muốn chào hỏi mà thôi..."

Nam tử có khuôn mặt trẻ con bị Phương Quý nói cho một phen dở khóc dở cười, lúc nãy hắn nhìn thấy Phương Quý, nhận ra Phương Quý là tên tiểu tử đã từng lừa gạt Lý Hoàn Chân sư huynh tại Ma Sơn, sau đó tiến vào Loạn Thạch Cốc kia, muốn chào hỏi một tiếng mà thôi, làm sao lại khiến cho đối phương hiểu lầm thành là hắn trào phúng đối phương, lại nói hắn cảm thấy bản thân cười rất là thân thiết, làm sao lại khiến cho đối phương hiểu lầm sâu như vậy?

Cũng may là sau khi Phương Quý chém đinh chặt sắt nhận định là hắn nói lời trào phúng thì cũng không có nói gì khác, chỉ là trịnh trọng lấy một cuốn sổ ghi chép ra ghi ghi chép chép gì đó, sau đó liền vui vẻ thu vào, vào lúc hắn đang muốn đi thẳng về phía trước, chỉ thấy được ở phía trước bỗng nhiên có hai đạo nhân ảnh lướt đến, một người trong đó còn chưa tới thì đã cười nói: "Phương Quý sư đệ, ngươi đã để cho chúng ta đợi thật lâu..."

Phương Quý quay người lại, liền nhìn thấy ở trong hai người tới, có một nam tử trẻ tuổi mặc áo mỏng, mặt vuông, nhìn không thu hút lắm, lại lộ ra vẻ mặt ngạo khí, một người khác là một nữ tử có thân hình cao lớn, còn muốn cao hơn nam tử kia một chút, mặc một bộ váy hồng trên người, trát son phấn lung tung trên mặt, hai người đều ôm mấy cái túi giấy dầu, mang theo nụ cười trên mặt.

"Tiểu Triệu sư đệ, Tiểu Tiêu sư muội, các ngươi tới rồi?" Phương Quý nhìn thấy hai người kia, lại lập tức lộ ra vẻ mặt vui vẻ, nhiệt tình lên tiếng chào.

Người đến chính là Triệu Thái Hợp cùng với Tiêu Long Tước, bọn hắn đều là nhân vật thiên kiêu trổ hết tài năng cùng với Phương Quý trong chuyến đi đến Ma Sơn lần này, đồng dạng cũng là bởi vì công đức kiếm được tại Ma Sơn, đạt được cơ hội sớm tiến vào Thanh Khê Cốc.

Nghe được tiếng xưng hô thân thiết của Phương Quý, sắc mặt của hai người Triệu Thái Hợp cùng với Tiêu Long Tước đều không đẹp mắt, bất quá sau khi nhìn Phương Quý một chút, liền cảm giác được nhục thân của hắn suy yếu, sợ rằng lời đồn ở trong tiên môn là không giả, trong lòng liền dâng lên ý đồng tình, ngược lại là cũng không có muốn tranh chấp với hắn.

Triệu Thái Hợp chỉ hừ một tiếng, nói: "Hai người chúng ta biết được tin tức ngươi muốn tiến vào Thanh Khê Cốc, liền quyết định đi đón tiếp ngươi, không ngờ được đợi trong cốc thật lâu, ngươi lại chậm chạp không thấy bóng dáng, lúc này mới đi ra tìm, ngươi dông dài ở chỗ này để làm gì?"

"Còn có thể làm cái gì chứ..." Phương Quý nghe vậy thở dài một tiếng, nói: "Ngươi nhìn ta đã biến thành loại bộ dáng này, mặc dù tiên môn khai ân, để cho ta tiến vào Thanh Khê Cốc tu hành, nhưng có mấy ai coi trọng một kẻ phế nhân như ta chứ, đi tới Thanh Khê Cốc, ngay cả bóng dáng của một đệ tử cũng không thấy, càng là ngay cả một người tiếp đón cũng không có, đi vào mặc kệ là gặp ai, bọn hắn đều cười ta ở sau lưng, không chỉ có như vậy, còn có người này..."

Nói xong liền hướng về phía nam tử có khuôn mặt trẻ con còn đang lộ ra vẻ mặt phát mộng chưa kịp rời đi kia, chỉ một cái nói: "Thế mà lại chế giễu ở ngay trước mặt ta!"

Hai người Triệu Thái Hợp cùng với Tiêu Long Tước nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ mặt tái nhợt, lạnh lùng nhìn nam tử có khuôn mặt trẻ con một chút, Tiêu Long Tước cũng không có mở miệng nói cái gì, Triệu Thái Hợp lại là không mềm không cứng mà nói: "Trương sư huynh, Phương Quý sư đệ bây giờ xác thực bị một chút thương thế, nhưng đây cũng là do hiệu lực vì tiên môn mới bị thương, ngươi là tiền bối Thanh Khê Cốc, lại nói những lời như vậy ở trước mặt của hắn, phù hợp sao?"

Nam tử có khuôn mặt trẻ con sắp khóc nói: "Ta đang tính bắt chuyện với hắn, hắn liền hiểu lầm sâu như vậy sao?"

Ở trong lòng thì đang suy nghĩ phải tranh thủ trở về động phủ soi gương một chút, thử xem nụ cười của mình sẽ dễ dàng khiến cho người khác hiểu lầm như vậy sao?

"Thôi không sao, ta là một người rộng lượng, sẽ không để chuyện này ở trong lòng!"

Phương Quý hào phóng khoát tay áo, biểu thị rằng không quan trọng, trước khi đi còn khách khí cười cười với nam tử họ Trương có khuôn mặt trẻ con.

Bình Luận (0)
Comment