"Được, được, không phải là ngươi làm hại, trước hết ngươi hãy nghe ta nói cho xong!" Phương Quý khoát tay áo, hòa khí nói: "Nhưng vô luận như thế nào, việc này cũng có liên quan với ngươi, ngươi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Lần này, tông chủ đưa ra một cái chủ ý, hắn muốn đào hố người khác, nên cần ta phối hợp, mà bước đầu tiên này, chính là muốn ta mượn nhờ thần thức của chính mình để tu luyện pháp thuật, sau đó giúp hắn làm một chuyện, nếu như làm thành chuyện này, ta liền có thể tái tạo Đạo Nguyên..."
Ma Thai nghe được lời này liền giống như lọt vào trong sương mù: "Liên quan gì đến ta chứ?"
"Có quan hệ rất lớn đến ngươi..." Phương Quý nghiêm túc nói: "Ta chỉ có hết thảy ba tháng thời gian, mặc dù ta đã luyện ra thần thức, nhưng muốn tu luyện pháp thuật tới cực hạn, cũng không phải là dễ dàng như vậy...ta nhớ được ngươi đã từng nói ngộ tính của ngươi là cực giai, học cái gì cũng đều rất dễ dàng có đúng không?"
"Đúng là như thế..." Ma Thai cảm thấy mê mang, ngây ngốc nói: "Nhưng đó hẳn là chuyện mà sau khi ta thôn phệ ngươi, sau khi ta thôn phệ ngươi, liền sẽ biến thành ngươi, ta sẽ trở thành ngươi cùng với trí thông minh tuyệt đỉnh, học cái gì là sẽ biết cái đó, làm cái gì cũng đều là làm ít công to, sau đó chờ đến khi đệ tử Kỳ Cung khiến cho ta tỉnh lại...nhưng bây giờ ta đã bị ngươi nhốt ở chỗ này, học những thứ kia để làm gì?"
Ở trong thanh âm mang theo sự nức nở: "Hiện tại ta chỉ muốn trở về quan tài của ta..."
"Vấn đề chính là chỗ này..." Phương Quý vỗ nhẹ tay, lộ ra vẻ mặt thành khẩn nói: "Hiện tại ta không học được pháp thuật, vậy thì sẽ không có cách nào đi đoạt tài nguyên với người khác, không đoạt được tài nguyên, một thân thương thế ta của ta sẽ không chữa được, thương thế không chữa được, vậy thì sẽ không có cách nào Trúc Cơ, ta không Trúc Cơ, tâm tình sẽ liền không tốt, càng không muốn thả ngươi đi, cho nên, bây giờ ngươi chỉ có thể giúp ta lĩnh hội pháp thuật trước, chờ sau khi ta Trúc Cơ, ta sẽ thả ngươi rời đi..."
Ma Thai bị hắn nói đến mức choáng váng, không hiểu sao còn cảm thấy hắn giống như là rất có thành ý.
Sau khi khóc thít một trận, Ma Thai mới ủy khuất hỏi: "Những gì ngươi nói là thật sao?"
Phương Quý giơ tay lên nói: "Thiên chân vạn xác!"
Ma Thai nhỏ giọng hỏi: "Bằng không...bằng không thì lập khế ước?"
"Đừng không có tiền đồ như thế!" Phương Quý lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Bây giờ chúng ta là bạn tốt, cần phải tin tưởng lẫn nhau!"
Ma thai nghe được hai chữ "bạn tốt", nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy cổ quái, lấy can đảm ở trong lòng, rốt cục đánh bạo đưa ra yêu cầu làm bạn tốt thứ nhất: "Vậy ngươi về sau...có thể đừng lại đánh ta không?"
Phương Quý nghe vậy liền có một chút ngẩn ngơ, chân thành nói: "Ta sẽ cố gắng!"
Ma Thai nhìn khuôn mặt chân thành của Phương Quý, có một chút tin tưởng, rốt cục thì cũng lấy được một chút tinh thần, hỏi Phương Quý: "Ngươi muốn lĩnh ngộ pháp thuật gì?"
"Rất nhiều!" Phương Quý tràn đầy vẻ tươi cười, nói: "Ta sẽ nói cho ngươi một đạo pháp thuật trong đó trước, ngươi thử nghiệm một chút!"
Bây giờ Phương Quý đã luyện thành thần thức, thừa dịp mấy ngày thời gian này, cố gắng chịu khó một chút, đọc mấy bộ điển tịch liên quan tới thức hải và thần thức, ngược lại là dần dần thăm dò ra rõ ràng quan hệ của mình cùng với Ma Thai Kỳ Cung.
Đại điện thần bí ở trong thức hải của mình, mình cũng không biết lai lịch của đại điện là như thế nào, nhưng rõ ràng là tương quan cùng với thần hồn của mình, có thể mượn nhờ đại điện để vây khốn Ma Thai Kỳ Cung, theo lý thuyết, dựa vào bản lĩnh của Ma Thai Kỳ Cung, coi như không thôn phệ được chính mình, muốn đào tẩu cũng là rất đơn giản, nhưng bị vây ở trong đại điện, nó có chắp cánh cũng khó chạy thoát, nhất là vào sau khi mình luyện thành thần thức, càng là rất dễ dàng cảm giác được đại điện.
Mà mượn đại điện thần bí trong thức hải khốn trụ Ma Thai, cũng liền có khả năng lợi dụng ngộ tính siêu phàm của nó.
Loại ngộ tính này, lúc đầu chính là bản thân Ma Thai sở hữu, là một loại thể hiện nào đó của sinh linh Tiên Thiên bọn hắn, cho nên lúc trước Ma Thai mới có thể nói như vậy, nếu như lúc trước nó thành công lặng yên không tiếng động thôn phệ Phương Quý, như vậy Phương Quý ở trong Thái Bạch Tông sẽ lặng yên biến thành một kẻ thông minh tuyệt đỉnh, thiên tài tu hành có ngộ tính cực giai, loại ngộ tính siêu phàm này, vốn chính là bẩm sinh của bọn chúng.
Mà bởi vì thế, chính là vào lúc trước tông chủ giảng giải Thiên Thư cho Phương Quý, Phương Quý nghe thì cảm thấy không hiểu ra sao, nhưng Ma Thai lại là vừa nghe xong liền lập tức minh bạch ý nghĩa, những vật này, nó không tiếp xúc thì ngược lại cũng thôi, nhưng chỉ cần tiếp xúc, tự nhiên sẽ hiểu được thâm ý ở trong đó.
Cho nên, phương thức tu luyện mà bây giờ Phương Quý có khả năng nghĩ ra chính là, trước tiên bản thân sẽ đọc những quyển điển tịch kia, vô luận hiểu hay là không hiểu, cũng đều ghi nhớ kỹ nội dung, sau đó lại thuật lại cho Ma Thai biết, mặc cho nó suy nghĩ cùng với lĩnh ngộ, chờ nó lĩnh ngộ xong rồi truyền cho chính mình, chính mình chỉ cần cẩn thận xác minh mấy lần, đừng để cho nó lừa gạt mình là được rồi.
Dù sao thì trước đó bọn hắn giao lưu, vốn là dùng thần niệm để giao lưu, Ma Thai có thể hiểu được, cũng có thể khiến cho hắn hiểu được rất nhanh.
Đối với Phương Quý mà nói, đây cũng là một con đường tu hành tắt!
Chỉ bất quá, ngộ tính của Ma Thai, dường như còn cao hơn so với sự tưởng tượng của hắn...
"Ngươi nhìn, một chiêu Hỏa Điểu Thuật này, đây chính là sở trường của ta..."
Phương Quý nói liên tục, trước tiên là nói về một chiêu pháp thuật mà chính mình đã sớm học, lần này hắn ôm kỳ vọng rất cao đối với Ma Thai, cho nên cũng nói đặc biệt cẩn thận, ngay cả pháp môn vận chuyển pháp thuật, lại đến tiêu hao linh tức, lại đến một chút chỗ then chốt học được được lúc thi triển Hỏa Điểu Thuật, trọn vẹn nói trong một nén hương thời gian mới được tính là nói rõ ràng, sau đó tràn đầy hi vọng nhìn về phía Ma Thai.
"Thế nào? Chính là một chiêu pháp thuật này, ta cũng coi như là rất lợi hại, người khác thi triển ra chỉ lớn giống như một con quạ, mà ta thi triển ra tối thiểu cũng là một con heo mập đã nuôi ba năm, mặc dù to nhưng lại không có bao nhiêu uy lực, đụng một cái liền tiêu tán..."
Nói xong liền dùng sắc mặt vô cùng nghiêm túc hỏi thăm: "Ngươi mất bao lâu để tìm hiểu ra giúp ta?"
Ma Thai nghe thế liền lộ ra vẻ mặt u mê.
"Chẳng lẽ đã tạo ra áp lực quá lớn cho nó?" Phương Quý cau mày suy nghĩ, thử thăm dò hỏi: "Ba ngày có đủ hay không?"
Ma Thai dùng ánh mắt cổ quái nhìn Phương Quý, thật lâu không đáp lời.
Phương Quý thở dài, nói: "Bảy ngày hẳn là được chứ?"
Ma Thai vẫn là không đáp lời.
Phương Quý có một chút tức giận nói: "Nhiều nhất là mười ngày thời gian, không lĩnh ngộ ra, ta sẽ đánh chết ngươi!"
"Không...không cần mười ngày thời gian..."