Mà bây giờ, bọn hắn ngược lại là phát hiện ra, Phương Quý thế mà còn dễ dàng bị khích tướng hơn so với sự tưởng tượng của bọn hắn, không chờ bọn hắn dùng lời để dẫn dắt, liền đã chủ động nói đến cái ý tưởng pháp thuật này, như vậy chuyện còn lại chỉ cần xử lý theo kế hoạch đã được định sẵn...
Vương Hàn Quân cũng là kẻ đa mưu túc trí, bén nhạy nắm bắt biến hóa ở trong lòng của Phương Quý, ở trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười mơ hồ, giống như cười mà không phải cười nhìn về hướng Phương Quý, nói: "Nhìn cái bộ dạng này, ngược lại là ta đã hiểu lầm Phương Quý sư đệ, ngươi chắc hẳn cũng là một người có tự tôn, tiến vào bí cảnh, cũng chỉ là muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình để đoạt Huyết Tinh, mà không phải là chiếm tiện nghi của đồng môn?"
Phương Quý ảo não nói: "Đó là chuyện đương nhiên..."
"Nếu Phương Quý sư đệ có lòng tin như vậy..." Kiều Tri Hồng ở bên cạnh nói: "Vậy thì chúng ta hãy luận bàn một chút?"
"Luận bàn cái gì?" Nghe thấy được lời nói của Kiều Tri Hồng, Phương Quý giống như là bỗng nhiên trở nên cảnh giác, trừng mắt nhìn về hướng nàng.
Kiều Tri Hồng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi nhìn vào móng tay của mình, nói: "Chúng ta cũng không phải là không nói đạo lý, người người đều muốn tiến vào bí cảnh, nhưng danh ngạch lại là có hạn, trước đó chúng ta cũng chỉ ngộ nhận rằng Phương Quý sư đệ tiến vào bí cảnh là sẽ kéo chân của người khác, mới tới khuyên ngươi chủ động rời khỏi, nhưng nếu như Phương Quý sư đệ có thể luận bàn một trận cùng với chúng ta, chứng minh ngươi không phải là phế vật...Ha ha, biểu hiện ra tạo nghệ pháp thuật khiến cho chúng ta bội phục, như vậy chúng ta không chỉ có thu hồi lời nói trước đó, còn phải trịnh trọng nói lời xin lỗi đối với Phương Quý sư đệ..."
Nghe thấy lời này, mấy người còn lại đều ghé mắt.
Nếu như có thể mượn nhờ danh nghĩa tỷ thí để khiến cho Phương Quý chủ động từ bỏ, chính là một cái kết quả tốt nhất.
"Luận bàn pháp thuật cùng với ta?" Phương Quý nghe lời này, biểu lộ lộ ra ở trên mặt liền có một chút mất tự nhiên, do dự nói: "Tu vi của các ngươi cao như vậy..."
"Mọi người không dựa vào tu vi, chỉ nói về sự hiểu biết về pháp thuật!" Vương Niên cười nhạt một tiếng, nói: "Ta nguyện luận bàn một trận cùng với Phương Quý sư đệ, tuỳ ngươi nói về bất kỳ đạo pháp thuật nào, chỉ cần ngươi có thể biểu hiện ra lĩnh ngộ cao hơn ta, ta liền thừa nhận ngươi mạnh hơn so với ta, ta sẽ xin lỗi ngươi tại chỗ!"
Vừa nói chuyện, hắn vừa dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Phương Quý, biểu hiện ra bản thân rất là thẳng thắn.
"Chỉ nói về sự hiểu biết về pháp thuật?" Phương Quý dường như có một chút động tâm, ngẩng đầu lên nói: "Bất luận là một đạo pháp thuật nào cũng đều được?"
Vương Niên nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: "Phàm là pháp thuật do tiên môn sở hữu, Phương Quý sư đệ có thể tuỳ ý chọn!"
Thấy Phương Quý dường như đã động tâm, bốn người liền nhìn về phía hắn.
Giống như là trải qua một phen suy nghĩ gian nan, Phương Quý ngẩng đầu lên hỏi: "Thắng thì như thế nào, thua thì như thế nào?"
Nghe được vấn đề mà Phương Quý hỏi, Đổng Khôn rốt cục cũng không nhịn được, trầm giọng nói: "Rất là đơn giản, nếu như Phương Quý sư đệ thắng, vậy liền nói rõ chúng ta đã coi thường ngươi, ngươi xác thực có tư cách tiến vào bí cảnh, chúng ta xin lỗi ngươi, nhưng nếu như Phương Quý sư đệ thua...nếu ngươi cũng không muốn kéo chân của đồng môn, ở phía tiên môn, tự nhiên là do ngươi đi nói!"
Nói ra mục đích cuối cùng nhất, vô số ánh mắt rơi vào trên mặt của Phương Quý, đều có vẻ hơi lo lắng.
"Ha ha..." Phương Quý nghiêm túc nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh, nói: "Các ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc?"
Bốn người Vương Hàn Quân, Kiều Tri Hồng, Vương Niên, Đổng Khôn bỗng nhiên ngẩn ngơ, có một chút ngoài ý muốn đối với phản ứng của hắn.
Phương Quý khinh thường nhìn bọn hắn một chút, nói: "Bây giờ tiên môn thế nhưng đã cho ta cái danh ngạch kia, kết quả các ngươi chạy tới đây, mở miệng nói mấy câu, liền buộc ta cầm cái danh ngạch này để đánh cược với các ngươi? Ta thắng thì không có chỗ tốt nào, thua thì coi như một tia hi vọng cũng không có, các ngươi cảm thấy Phương Quý lão gia ta thoạt nhìn là người đần như vậy sao?"
Bốn người Vương Hàn Quân có một chút trầm mặc, một lát sau, Vương Hàn Quân mới nói: "Nếu như chúng ta thua, có thể cho ngươi một chút bồi thường..."
"Chớ có nói như vậy!" Phương Quý chẳng hề để ý khoát tay áo, nói: "Phương Quý lão gia ta là người có tự tôn, các ngươi muốn so tài cũng không phải là không thể, nhưng nếu không có chỗ tốt ta cũng sẽ không xuất thủ, muốn so tài sao, có thể, trước tiên đưa cho ta một chút bồi thường rồi lại nói, nếu ta thắng, bồi thường đương nhiên là sẽ không trả lại cho các ngươi, nếu ta thua, cũng sẽ không trả, nhưng mà...ta sẽ đi đến tiên môn nói chuyện, tự nguyện rời khỏi!"
"Ồ?" Vừa mới cảm thấy có một chút khó giải quyết, bốn người Vương Hàn Quân lại bỗng sinh ra hi vọng.
Bọn hắn còn tưởng rằng Phương Quý bỗng nhiên trở nên thông minh, có đánh chết cũng không mắc lừa bọn hắn, nếu là như vậy, bọn hắn thật đúng là không có cách làm gì được Phương Quý, cũng không thể cưỡng ép hắn từ bỏ danh ngạch, nhưng bây giờ nghe Phương Quý nói, bọn hắn đã hiểu được...
Nguyên lai là ở trong lòng của thằng nhóc này cũng không có niềm tin chắc chắn gì, chỉ là hắn không muốn rời khỏi một cách không công, muốn một chút chỗ tốt trước!
Nếu như cho Phương Quý một chút chỗ tốt liền có thể khiến cho hắn đáp ứng luận bàn, bọn hắn không thể nghi ngờ chính là rất vui lòng.
"Liền thuận theo lời nói của Phương Quý sư đệ!" Vương Hàn Quân là người phản ứng đầu tiên, nói: "Ngươi cụ thể là bị thương như thế nào, ta cũng không hiểu biết, nhưng có thể cảm giác được thân thể của ngươi bây giờ là rất suy yếu, khí huyết khô kiệt, mà ta đã tu hành nhiều năm, tích luỹ được một khoản linh thạch, mua một viên Đại Bảo Huyết Đan, dự định phục dụng vào trước khi Trúc Cơ, đánh căn cơ cho chính mình, bây giờ liền cho ngươi viên đan được này, nếu ngươi thắng trong trận luận bàn này, thứ này liền coi như là tiền thua cược nếu ngươi thắng, nếu như ngươi thua, cũng coi như là một chút tâm ý của kẻ làm sư tỷ ta!"
"Đại Bảo Huyết Đan?" Phương Quý nghe thế, hai mắt ngược lại là tỏa sáng, biết đây là đồ tốt.
Lúc trước hắn vì một thân thương thế này của mình, đã từng tìm hiểu qua, biết giá trị của viên đan dược này có thể so với ba khoả Thanh La Quả.
"Tốt, cứ quyết định như vậy đi..." Phương Quý đáp ứng, trực tiếp đưa tay ra.
Vương Hàn Quân nhìn thấy sự tình tiến triển rất thuận lợi, trong lòng cảm thấy mừng rỡ, vội vàng muốn lấy đan dược ra.
Mà ba người khác nghe thấy lời này, lại là lập tức có một chút nóng nảy, bọn hắn cũng không ngờ được Phương Quý lại đáp ứng thống khoái như vậy, nếu như Phương Quý nhận Đại Bảo Huyết Đan của Vương Hàn Quân trước, sau đó luận bàn pháp thuật thua nàng, cái danh ngạch này tự nhiên là sẽ thuộc về Vương Hàn Quân, còn chính mình thì phải làm sao bây giờ?