"Xoạt!" Phương Quý chợt bóp một cái pháp ấn, ở trong tay bỗng nhiên ngưng tụ lôi quang.
Vị đệ tử Thanh Khê Cốc tên là Liên Thanh kia còn chưa quất roi thứ hai lên trên người của Anh Đề, liền nghe được bên người rung động rắc rắc, một sợi Lôi Tiên sáng loáng bỗng nhiên quật tới trước người mình, doạ cho hắn sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng lộn nhào về phía sau.
"Ngươi muốn làm gì?" Hắn chợt ngẩng đầu nhìn về phía Phương Quý, lộ ra thần sắc giận dữ.
"Đánh chết ngươi!" Phương Quý rút roi ra, chửi ầm lên, quật roi tới.
Sợi Lôi Tiên này, chính là pháp thuật đơn giản nhất, nhưng đệ tử tiên môn phổ thông muốn thi triển ra, tối thiểu cũng phải có một cái quá trình kết ấn, ngưng tụ lôi điện, mà Phương Quý thì mới quất roi thứ nhất, Liên Thanh làm sao biết được là roi thứ hai lại tới nhanh như vậy?
Nhất là sợi Lôi Tiên này, nằm ở trong tay của Phương Quý lại linh xảo đến cực điểm, giống như là roi chân chính, Liên Thanh ở dưới sự ngoài ý muốn, lôi ảnh lắc lư trước mắt, roi thứ hai đã đến trước người, vội vàng nhảy về phía sau, nhưng vẫn bị roi đánh trúng ngực, lập tức hiện ra một vết roi khét lẹt.
"Xì xì xì..." Mà Anh Đề vào lúc này càng là uỷ khuất kêu lên một tiếng, bỗng nhiên "sưu" một tiếng thu nhỏ, thế mà biến thành bộ dáng của một con rắn nhỏ, leo thật nhanh lên trên chân của Phương Quý, sau đó quấn ở trên cổ tay phải của hắn.
"Ồ? Thế mà có thể thu nhỏ?" Phương Quý ngược lại là cảm thấy ngạc nhiên không thôi, nhìn thoáng qua cổ tay, sau đó lại tập trung vào vị Liên Thanh đang bò dậy từ dưới đất kia.
"Đưa linh thú cho ta..." Liên Thanh chịu một roi, lại thấy Anh Đề bò lên trên tay của Phương Quý, lập tức cảm thấy kinh sợ không thôi, trực tiếp bước tới một bước, muốn động thủ.
"Ta sợ ngươi chắc?" Phương Quý lại lập tức dùng tay trái ngưng tụ một sợi Lôi Tiên, hung hăng nhìn về hướng Liên Thanh, tuyệt đối không sợ hãi.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Vào lúc này, chư vị đệ tử Thanh Khê Cốc mới vừa rồi còn ngồi yên lặng trên quảng trường, bây giờ đã hoàn toàn đại loạn, không ngờ được sẽ có bực biến số này, từng người cau mày đứng lên, nhìn qua cảnh tượng trước mắt, đều là tức giận không thôi, nhưng dù sao thì Lý Hoàn Chân cũng đang ở bên cạnh, cho nên cũng không dám nói lung tung, chỉ là hướng ánh mắt nhìn về phía Lý Hoàn Chân đang khoanh chân nhắm mắt.
Đến lúc này Lý Hoàn Chân rốt cục cũng không thể ngó lơ Phương Quý, chậm rãi mở mắt, hắn lạnh lùng quét qua Phương Quý cùng với Liên Thanh, sắc mặt hình như có một chút bất mãn.
"Các ngươi đang tranh cãi về vấn đề gì?"
Nhưng còn chưa đợi Lý Hoàn Chân nói ra, ở trong không trung bỗng nhiên có một tiếng quát khẽ, giống như tiếng sấm rền làm chấn động cả quảng trường, đám đệ tử nghe thế, ở trong lòng đều là run lên, tất cả đều khom người nhìn lên không trung, chỉ thấy Bạch Thạch trưởng lão cùng với Liễu Chân trưởng lão giáng xuống từ trên trời, ánh mắt của hai người bọn hắn rất uy nghiêm, lạnh nhạt nhìn qua Phương Quý cùng với Liên Thanh, lộ ra thần sắc rất là không vui, ở trong tình huống trang trọng như thế này, thế mà cũng sẽ có người nháo sự?
"Bẩm trưởng lão, hắn...hắn dùng yêu pháp cướp linh thú của ta..." Liên Thanh vừa sợ vừa giận, chỉ vào cổ tay của Phương Quý hét lớn.
"Ai đoạt linh thú của ngươi chứ?" Phương Quý lập tức đưa tay phải ra sau lưng giấu Anh Đề, nói: "Rõ ràng là ngươi quất nó, nó mới chủ động tới tìm ta!"
"Ồ?" Sự tình lần này ngược lại là không khó để hiểu rõ, Bạch Thạch trưởng lão nghe thế, cũng hơi cảm thấy ngạc nhiên, nói Phương Quý giơ tay phải ra, chỉ thấy yêu thú Anh Đề quấn cứng ngắc ở trên cổ tay của hắn, chết sống cũng không chịu đi xuống, kéo một cái, cái đuôi của nó liền run rẩy, giống như là nhất định phải đi theo Phương Quý vậy, lông mày của hắn không khỏi nhíu lại: "Đây là do yêu thú tự chọn chủ nhân sao..."
Bạch Thạch trưởng lão có tu vi thâm hậu, ánh mắt sắc bén, thoáng qua một chút liền có thể nhìn ra thần thức của đầu yêu thú này không mạnh, tự nhiên là cũng sẽ không có thuyết pháp che giấu tâm cơ gì, biểu hiện bây giờ chỉ có thể chứng minh là nó càng thân cận với Phương Quý hơn Liên Thanh.
Nhất là thấy được nhục thân của Phương Quý bây giờ suy yếu, trong lòng càng là hơi động một chút, nghĩ thầm chẳng lẽ đây là thiên ý?
Lắc đầu, hắn liền nói với Liên Thanh: "Xem ra là đầu linh thú này không có duyên với ngươi, ngươi hãy đi đến Ngự Thú Viện chọn một đầu linh thú khác đi!"
"Ấy?" Liên Thanh vô luận như thế nào cũng không ngờ được Bạch Thạch trưởng lão sẽ quyết định như vậy, cả người đều choáng váng, ngơ ngác nói: "Vậy ta...ta lúc đầu chọn trúng nó từ trong Ngự Thú Viện, vì lấy được sự tín nhiệm của nó, ta đã ăn ngủ hơn ba tháng cùng với nó, cũng không biết bỏ ra bao nhiêu linh đan diệu dược cho nó ăn, thậm chí còn đau khổ dẫn đạo, mới dạy cho nó học xong bí pháp thu nhỏ, như vậy...như vậy phải làm sao bây giờ?"
Phương Quý lạnh lùng nhìn hắn một chút, nói: "Ta sẽ cám ơn ngươi thay cho nó?"
Bỏ bao công sức và vô số linh đan trong hơn ba tháng, ngươi cám ơn ta một tiếng liền coi như xong?
Đệ tử Thanh Khê Cốc Liên Thanh, trong một sát na này đơn giản là đã bị chọc cho tức điên!
Hắn thật sự là tuyệt đối không ngờ được sẽ xuất hiện cái kết quả này, đầu yêu thú Anh Đề này đúng là linh thú do hắn tỉ mỉ chọn lựa, tuy là yêu thú, nhưng dã tính cũng không có mạnh như yêu thú bình thường, hẳn là do nguyên nhân vừa mới sinh ra linh tính không lâu, liền bị mang về tiên môn, lại thêm tính tình trời sinh dường như có một chút nhát gan, bởi vậy thời gian thuần hóa cũng không mất đến một năm, lại vào thời điểm hắn bắt đầu thử thân cận cùng với đầu yêu thú này, cũng phát hiện ra đầu yêu thú này lại có một chút thân cận với người, khiến cho toàn bộ giai đoạn thuần hóa cũng đều vô cùng thuận lợi!
Bây giờ ở trong lần tranh chấp bí cảnh này, hắn dám mang yêu thú Anh Đề theo, cũng là vì cảm thấy có đầy đủ tự tin, nhưng không ngờ được, hết thảy sự nắm chắc này, thế mà chỉ được xây dựng ở trên một cái điều kiện tiên quyết là đầu yêu thú này không có nhìn thấy Phương Quý, vừa nhìn thấy tên tiểu tử này, sự kính sợ cùng với thân cận đối với hắn trước đó lại hoàn toàn biến thành hư giả, ngược lại còn thân cận không thôi đối với Phương Quý dẫn nó về tiên môn lần đầu tiên...
Càng làm cho hắn khó mà tiếp nhận chính là, Bạch Thạch trưởng lão thế mà tuỳ tiện làm ra cái quyết định này.
"Ngươi bớt tranh cãi!" Bạch Thạch trưởng lão nhìn dáng vẻ gì cũng không sợ của Phương Quý kia, cũng cảm thấy rất đau đầu.
Nghĩ thầm vào lần thứ nhất chính mình gặp tên tiểu tử này, hắn vẫn rất là nhu thuận, làm sao lại càng ngày càng hồ nháo như thế?
Sau khi quen biết tông chủ liền cảm thấy có chỗ dựa?
Bất quá đối với quyền sỡ hữu đầu yêu thú trước mắt này, ở trong lòng của hắn cũng đã có sự phán đoán của mình.
Dạng yêu thú tự mình tìm chủ này, cùng với dùng bí pháp thuần thú để bức nó tìm chủ, kết quả là không giống nhau, bây giờ yêu thú đã làm ra lựa chọn giữa đệ tử Ngự Thú Viện cùng với Phương Quý, vậy thì ngoại trừ giao đầu yêu thú này cho Phương Quý, thì chỉ còn một loại biện pháp khác.