Trước đó Phương Quý học được là kiếm đạo, thuộc về võ pháp, coi trọng kiếm không rời tay, cận thân ác chiến, cho dù là phi kiếm có tốc độ kinh người như Quỷ Linh Kiếm, cũng là phải cầm ở trong tay mới có thể ngăn địch, nhưng bây giờ hắn học được pháp thuật, vận dụng đối với phi kiếm lại là lập tức thay đổi, bàn tay của hắn ngay cả đụng cũng đều không có đụng tới Quỷ Linh Kiếm một chút nào, mà là trực tiếp dùng pháp thuật thôi động pháp trận trong kiếm, hóa thành kiếm ảnh đả thương người.
Bây giờ hắn ở giữa không trung, nhìn xuống từ trên cao, chín đạo kiếm quang trong chốc lát liền đến trước mặt của Khuất Chân Huyễn.
Nhanh như thiểm điện, hàn khí bức người, chín đạo kiếm quang, phảng phất như mỗi một đạo đều có lực lượng khai kim liệt thạch.
Ở dưới khoảng cách gần như thế, tốc độ phi kiếm lại nhanh đến kinh người, Khuất Chân Huyễn cơ hồ ở trong chốc lát liền bị kiếm quang bao phủ vào bên trong.
Đối mặt với kiếm khí sắc bén, Khuất Chân Huyễn cũng cảm thấy kinh hãi, vừa rồi hắn vốn là đi từng bước vọt tới trước người của Phương Quý, có ý đồ dùng một đao chém giết Phương Quý, nhưng lại không ngờ được, vừa mới tới gần người, Phương Quý liền mượn pháp thuật Đại Phi Phong Thuật chạy trốn, sau đó ngự phi kiếm ngăn địch trong nháy mắt, giống như là cố ý để lộ ra sơ hở, dẫn dụ hắn đi tới gần, tiến vào trong bẫy rập của đối phương vậy...
Ai tu luyện pháp thuật mà sẽ dùng bực biện pháp hung hiểm này?
Càng mấu chốt hơn chính là, hai đạo pháp thuật mà hắn vừa thi triển, tại sao lại tinh diệu đến trình độ này?
Đến tột cùng là hắn biết bao nhiêu đạo pháp thuật?
"Bát Môn Quỷ Đao!" Trong lòng của Khuất Chân Huyễn cảm thấy kinh hãi, nhưng ở trong thời khắc sinh tử, hắn vẫn là bỗng nhiên cắn chặt hàm răng, huy động liên tục chín đao trong chớp mắt.
Trong chốc lát, trên dưới trái phải quanh người, đồng thời xuất hiện bốn tòa quỷ môn mơ hồ, có đao quang lóe sáng.
Đạo pháp thuật này, chính là tuyệt học của Khuyết Nguyệt Tông, mượn lực lượng Quỷ Đao, chém liên tục tám đao.
Mà Khuất Chân Huyễn ở trong thời khắc sinh tử này, đã phát huy ra tinh túy khổ luyện trong vô số năm, thần kinh kéo căng, tâm chí thông huyền, căn bản là không kịp dùng mắt để quan sát, chỉ là dựa vào cảm giác để xuất đao, chẳng những chém ra tám đao tinh chuẩn dị thường, còn chém đứt kiếm quang tới sát người, thậm chí là vào sau khi chém ra một đao cuối cùng, bước ra thêm một bước, lại đột nhiên chém ra thêm một đao...
Bát Môn Quỷ Đao, lại bị hắn chém ra chín đao!
"Đinh!" Đạo kiếm quang cuối cùng bị hắn chém đứt!
Vào sau khi chém ra một đao này, trong lòng của hắn thậm chí còn sinh ra xúc động vô tận, cảm thấy mình đã mò tới một cái bậc cửa cảnh giới Đao Đạo nào đó.
Bây giờ ở bên cạnh Ma Sơn, tông chủ Khuyết Nguyệt Tông nhìn thấy trận chiến này, đều muốn tán thưởng một tiếng đối với Khuất Chân Huyễn, hắn phát hiện ra được, vị đệ tử thiên tài một mực được chính mình âm thầm bồi dưỡng này, ở dưới áp lực của chín đạo kiếm quang, giống như lại sắp đột phá rồi...
Hạt giống tốt cỡ nào chứ!
"Tu luyện pháp thuật tới cảnh giới cỡ này, ngươi thật sự là rất bất phàm, nhưng hiện tại ngươi..."
Khuất Chân Huyễn ở trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc chém bay chín đạo kiếm quang, trong lòng cũng cảm thấy rất thoải mái, đồng thời chiến ý cũng dâng cao, hung hăng ngẩng đầu nhìn về phía Phương Quý đang đứng ở giữa không trung, một thân khí huyết đều đang lưu động ầm ầm, sắp ngưng tụ ra một đao mạnh nhất...
Sau đó cũng chính vào lúc này, hắn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Trên đỉnh đầu, đã truyền đến một thanh âm: "Phi...Đại Thạch Thuật!"
Sau đó hắn cũng cảm giác mình bị một mảnh bóng râm bao phủ.
Lúc này, Phương Quý mượn nhờ Đại Phi Phong Thuật bay ở giữa không trung trên đỉnh đầu, thuận tay bóp pháp ấn, thi triển một đạo pháp thuật khác.
Trên mặt đất chung quanh, đang có vô số đá vụn bay đến giữa không trung, càng tụ càng nhiều, hóa thành một khối đá có kích thước bốn, năm trượng, hơn nữa tốc độ tụ tập còn đang không ngừng gia tăng, trong lúc thoáng qua, cũng đã có đường kính hơn 10 trượng...
Cái này m* nó thật đúng là một tảng đá lớn!
Không đúng, đây là một ngọn núi nhỏ mới đúng...
Khuất Chân Huyễn lúc đầu dự định trực tiếp hướng lên trời vung ra một đao, chém Phương Quý rớt xuống, trong đáy lòng bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Lại có thêm một đạo pháp thuật?
Hơn nữa đạo pháp thuật này rõ ràng là càng đáng sợ hơn so với trước đó...từ kích cỡ liền có thể nhìn ra!
Khuất Chân Huyễn không nghĩ ngợi một chút nào, bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy.
"Ha ha, ngươi có thể chạy đi đâu?"
Nhưng vào lúc này, ở giữa không trung đã truyền đến một tiếng cười to, sau đó liền có bóng đen giáng xuống từ trên trời.
Ầm ầm! Vào thời khắc ấy Khuất Chân Huyễn giống như là bị một ngọn núi đập trúng.
Một tảng đá lớn như vậy, lại là ở khoảng cách gần như thế, lập tức rớt xuống từ trên trời, làm sao mà tránh?
Thế là hắn rất biệt khuất, trực tiếp bị tảng đá to lớn hình cầu đập vào, tảng đá vỡ nát, hóa thành một đống đá vụn chất đống ở trên mặt đất, giống như một nấm mồ.
"Khuất sư huynh..." Hạng Quỷ Vương ở cách đó không xa đang quần nhau với Anh Đề đã bị dọa đến sợ ngây người, nghẹn ngào hô to.
Không chỉ có hắn, ở bên ngoài bí cảnh, tông chủ của bốn đại tiên môn cũng sợ ngây người.
Một tảng đá lớn như vậy...không đúng, là một toà núi nhỏ, cứng rắn nện xuống, đến cùng là mang theo lực lượng lớn cỡ nào?
"Pháp thuật tốt, pháp thuật tốt..."
Tông chủ Khuyết Nguyệt Tông bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng tông chủ Thái Bạch Tông, điềm nhiên nói: "Bực pháp thuật này, coi như là tu sĩ Trúc Cơ phổ thông cũng không thi triển ra được, mà tên tiểu quỷ này vào ba tháng trước cũng chỉ là một kẻ không rành pháp thuật, lão Thái Bạch, ngươi đã dạy dỗ như thế nào?"
Tông chủ Thái Bạch Tông nghênh đón ánh mắt của tông chủ bốn đại tiên môn, bất động thanh sắc cười cười: "Ha ha!"
"Rầm rầm..."
Cũng vào thời điểm ở trong ngoài bí cảnh đều là hoàn toàn tĩnh mịch, ở phía trên nấm mồ, bỗng nhiên có đá vụn lăn xuống, lập tức khiến cho đám tông chủ kinh hãi, ngưng thần nhìn lại, sau đó liền thấy, nấm mồ nhỏ thế mà không ngừng lắc lư, giống như là có sức mạnh thúc đẩy từ phía dưới, lay động đá vụn rơi xuống, tình cảnh như vậy, lại lập tức khiến cho tâm thần của đám người đều trở nên căng thẳng.
"Ta...ta chính là đệ tử chân truyền, người dẫn đầu Khuyết Nguyệt Tông..." Trong nấm mồ, bỗng nhiên có một thanh âm thật thấp vang lên, giống như là thấm đầy sự phẫn nộ.
Ở bên ngoài bí cảnh, tông chủ Khuyết Nguyệt Tông chợt cười to nói: "Tốt, tốt cho một tên Khuất tiểu tử, quả nhiên không hổ là do lão phu tự tay bồi dưỡng ra..."
Oanh! Một khắc sau đó, bỗng nhiên có một đạo đao quang bay ra từ trong nấm mồ, chém cho đá vụn bay tung tóe, sau đó thân ảnh máu me khắp người của Khuất Chân Huyễn chui ra từ trong đống đá vụn, bị một tảng đá to lớn như núi nhỏ đập trúng, hắn thế mà vẫn còn chưa chết, mặc dù cả người đều là máu, thương thế nặng đến cực điểm, nhưng thân hình vẫn là thẳng tắp, giận dữ cầm đao hét lớn về phía giữa không trung...
"Ta làm sao có thể bị một tên tiểu tử như ngươi..."