Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 267 - Chương 267: Cục Diện Giằng Co

Chương 267: Cục diện giằng co Chương 267: Cục diện giằng co

Nhưng hôm nay thì sao?

Tông chủ của bốn đại tiên môn nói là Lý Hoàn Chân đọ sức một một cùng với người dẫn đầu của bốn đại tiên môn, sẽ có một chút phần thắng, nhưng ngụ ý ở bên trong chính là nếu Lý Hoàn Chân đồng thời đối mặt với hai hoặc ba người dẫn đầu, đó chính là thua không thể nghi ngờ, mà cục diện ở trong bí cảnh bây giờ cũng xác thực là như vậy, Lý Hoàn Chân đã phân biệt xuất thủ với người dẫn đầu của ba đại tiên môn, nhưng ngay cả một người cũng không thể trấn áp, đã nói rõ vấn đề.

Từ một trình độ nào đó, điều này cũng khiến cho trong lòng của tông chủ ba đại tiên môn thoáng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù Khuất Chân Huyễn dẫn đầu Khuyết Nguyệt Tông đã bị thiệt lớn khi đối mặt với truyền nhân của Thái Bạch Cửu Kiếm, nhưng ở phía bên kia, Khuyết Nguyệt Tông ở trên nhân số vẫn là chiếm ưu thế, cũng chưa chắc đã thua, mà ở phía chiến trường bên này, lại là ba đại tiên môn sẽ thắng chắc, Thái Bạch Tông cuối cùng vẫn sẽ phải thua!

Người cảm thấy lo lắng duy nhất, thì là tông chủ Khuyết Nguyệt Tông, đệ tử dẫn đầu của tông hắn đã chết, những đệ tử còn lại cũng không biết là có làm nên trò trống gì không, nếu như không có người đứng ra, vào thời điểm tranh đoạt cùng với ba đại tiên môn khác, Khuyết Nguyệt Tông chỉ sợ là phải ăn thiệt thòi!

Tông chủ Thái Bạch Tông hiển nhiên là đã thành thói quen đối với lời nói lạnh nhạt của bốn đại tiên môn, trong lời nói giấu châm, đã sớm luyện thành bản lĩnh cho dù có nghe thấy lời khó nghe mặt cũng không đổi sắc, bây giờ cho dù là nhìn thấy đệ tử Thái Bạch Tông lâm nguy, thậm chí là có khả năng sắp bị tiêu diệt, cũng chỉ là cười nhạt, nói: "Đệ tử Thái Bạch Tông, cũng sẽ không đến mức nhận thua tuỳ tiện như vậy..."

Tông chủ của bốn đại tiên môn liền nhìn hắn một cái, lộ ra biểu lộ phức tạp.

Bọn hắn cũng rõ ràng lời nói của tông chủ Thái Bạch Tông, đây hẳn không phải là bắn tên không đích, chỉ là suy nghĩ tinh tế một phen, nhưng lại vẫn không nghĩ ra, việc đã đến nước này, Thái Bạch Tông còn có thể làm thế nào, chẳng lẽ là còn có thể trông cậy vào Lý Hoàn Chân nghịch chuyển càn khôn hay sao?

Ánh mắt nhìn người của bọn hắn là cực chuẩn, Lý Hoàn Chân xác thực là không thể nghịch chuyển càn khôn!

Mà ở trong bí cảnh lúc này, thấy đệ tử chân truyền Thái Bạch Tông Lý Hoàn Chân xuất thủ, lại bị thất bại, khí thế của đệ tử bốn đại tiên môn lập tức tăng vọt liên tiếp, trùng trùng điệp điệp, nhào thẳng về phía đệ tử Thái Bạch Tông trong trận, chiến thế đã đạt đến cực điểm.

Đệ tử Thái Bạch Tông cũng đều cảm thấy kinh hãi, vội vã thôi động đại trận, dựa theo trận thế đối kháng với đệ tử của bốn đại tiên môn.

Chỉ bất quá, nhân số của bọn hắn dù sao cũng quá ít, ở lại chỉ có mười lăm người, lại bỏ qua hai người phụ tá đắc lực ở bên cạnh Lý Hoàn Chân, cũng chỉ còn lại mười hai người, mười hai người phân ra bốn môn, mỗi một môn liền chỉ có ba vị đệ tử.

Từ một trình độ nào đó, đây giống như là ba người nghênh chiến mười người của bốn đại tiên môn.

Mặc dù bọn hắn đều có sự gia trì của trận pháp, còn có cấm chế sớm bày ra ở chung quanh để ngăn địch, hơn nữa đệ tử Thanh Khê Cốc Thái Bạch Tông cũng đều là có chân tài thật học, nhưng đối mặt với ưu thế nhân số to lớn như vậy, vẫn nhận phải áp lực rất lớn ngay từ đầu, nhìn từ trên cục diện, tất cả mọi người đều cho rằng cho dù bọn hắn được trận thế gia trì, cũng không duy trì nổi quá lâu.

Nhưng không ngờ được, ở dưới tình huống Lý Hoàn Chân xuất thủ thất bại, đệ tử Thái Bạch Tông lại đều là cắn răng không lùi, ba người một tổ, thủ ở trong môn, các loại trận thế được thôi động, vô số cấm chế đầy khắp núi đồi, thế mà cứng rắn ngăn đệ tử của bốn đại tiên môn ở dưới sườn núi, mặc cho pháp khí cùng với pháp thuật của đệ tử bốn đại tiên môn đánh tới như thuỷ triều, vẫn cứ là cứng rắn nửa bước không lùi.

"Oanh oanh oanh!"

Lăng Hoa Giáp dẫn đầu Hỏa Vân Tông muốn nhanh chóng phá trận môn, cho nên vừa vào trong trận, liền để mắt tới một vị đệ tử Thái Bạch Tông mặc áo bào trắng, âm thầm phân phó đồng môn bên cạnh che chở hai cánh trái phải của chính mình, chính mình thì là thẳng tiến, đánh liên tiếp ba chưởng về phía vị đệ tử Thái Bạch Tông mặc áo bào trắng kia, mỗi một chưởng đều ngưng tụ sở học suốt đời của hắn, uy phong hiển hách, khí thế cường hoành tới cực điểm.

Lúc đầu hắn vốn nghĩ là muốn trực tiếp đánh giết vị đệ tử này, nhanh chóng phá trận, nhưng lại không ngờ được, vị đệ tử Thái Bạch Tông mặc áo bào trắng kia, thế mà không nói một lời, gắt gao đứng ở phía trước trận môn, hai tay nhấc lên, nhanh chóng bóp pháp ấn, ánh vàng lập tức nở rộ quanh người, tiếp nhận ba chưởng liên tiếp của hắn, sắc mặt rõ ràng đã trở nên tái nhợt không gì sánh được, dường như là bị nội thương, nhưng lại không lui nửa bước...

"Ngươi...ngươi là người phương nào?" Sắc mặt của Lăng Hoa Giáp đã đại biến, lạnh giọng hét lớn đối với vị đệ tử Thái Bạch Tông mặc áo bào trắng kia.

"Đệ tử Thanh Khê Cốc, Lương Tứ Kỳ!" Vị đệ tử Thái Bạch Tông mặc áo bào trắng kia chậm rãi mở miệng, phun ra một ngụm huyết khí, lạnh nhạt nhìn về hướng Lăng Hoa Giáp.

Lăng Hoa Giáp liền giật mình, hắn thế mà chưa nghe nói qua cái tên này.

"Ngươi hẳn là chưa từng nghe thấy tên của ta..."

Vị đệ tử tên là Lương Tứ Kỳ dường như nhìn ra ý nghĩ của Lăng Hoa Giáp, thản nhiên nói: "Lúc đầu ta cũng không phải một người rất nổi danh, bất quá ngươi chỉ cần biết, ở trong Thanh Khê Cốc Thái Bạch Tông, vốn là không có bất kỳ người nào là quả hồng mềm..."

"Ngươi..." Lăng Hoa Giáp giận dữ, lại công tới một lần nữa.

Nhưng Lương Tứ Kỳ dựa theo trận thế, nghênh đón thế công của đối phương, xuất thủ tàn nhẫn, vẫn là nửa điểm không lùi.

Ngược lại là hai vị đệ tử Thái Bạch Tông còn lại, đều riêng phần mình thôi động trận thế cùng với cấm chế, đánh về phía đám đệ tử ở bên cạnh Lăng Hoa Giáp, đám đệ tử này bất ngờ không kịp đề phòng, đã bị thương hai, ba người.

Mà cục diện như vậy, cũng được đồng thời trình diễn ở ba toà trận môn khác.

Hàn Sơn Tông Tống Khuyết bức lui Lý Hoàn Chân, liền muốn đại khai sát giới, nhưng hắn đột nhiên cảm giác được, đệ tử Thái Bạch Tông vốn nên bị đánh bại dễ như trở bàn tay, thế mà càng khó ứng đối hơn xa so với sự tưởng tượng của hắn, hắn liên tiếp hạ sát thủ, lại đều bị ba người kia liên thủ hóa giải, mà đồng môn Hàn Sơn Tông của hắn xông đến, muốn chia cắt ba người kia, lại không ngờ được lại trúng cấm chế của đối phương, ngược lại còn chết một người.

Tống Khuyết nhíu mày, chỉ có thể ra lệnh cho đồng môn ở chung quanh lui lại, chính mình đánh về phía trước.

Nhưng ba vị đệ tử Thái Bạch Tông này liên thủ tấn công hắn, thế mà khiến cho hắn không thể tìm được nửa điểm sơ hở, ngược lại còn ẩn ẩn áp chế hắn.

Lục Chân Bình dẫn đầu Linh Lung Tông ngược lại là rất phách lối, vừa xông vào trong trận môn liền đánh cho một vị đệ tử Thái Bạch Tông bị thương nặng, đập vỡ vụn hơn phân nửa trận văn, nhưng rất nhanh ở trên đỉnh núi liền có hai đạo nhân ảnh vọt xuống tới, chính là hộ pháp trái phải của Lý Hoàn Chân, hai người bọn hắn liên thủ đánh về phía Lục Chân Bình, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ nàng, các đệ tử Thái Bạch Tông khác lại nhao nhao hạ sát thủ đối với đệ tử Linh Lung Tông.

Cục diện lại trở nên giằng co mà không ai ngờ được.

Bình Luận (0)
Comment