Nói xong hắn liền giang tay ra, nói: "Nói một cách khác, nếu ngươi chặt gốc Thần Mộc Địa Nhãn này, ngược lại là tiện nghi cho người ở những chỗ địa nhãn khác!"
"Còn có bực chuyện cổ quái này?" Phương Quý nghe thế không khỏi nóng nảy đứng lên, không nhịn được mà oán trách: "Sự tình trọng yếu như vậy thế mà ngươi lại không nhắc nhở ta?"
"Ta làm sao dám nhắc nhở ngươi chứ..." Trương Vô Thường sắp khóc nói: "Dọc theo con đường này, chỉ cần ta hỏi vì sao, ngươi sẽ cười nhạo ta, khiến cho ta đều cảm thấy mình là kẻ đần, chỉ có thể kiên trì xông vào bên trong với ngươi, ngay vào lúc vừa rồi, ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm nghĩ kỹ..."
"Ách..." Nhìn bộ dáng đáng thương của Trương Vô Thường, Phương Quý cũng đều cảm thấy có một chút không đành lòng trách cứ hắn.
Dù sao thì Trương Vô Thường cũng là một người thành thật, phạm một ít sai lầm là vẫn có thể tha thứ!
Nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ, Phương Quý đành phải ủ rũ cúi đầu, ngồi xuống ở trên mặt đất, ngơ ngác nói: "Chẳng lẽ chỉ có thể thủ ở nơi này?"
"Thủ? Các ngươi thủ được sao?" Ở bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười phẫn hận, trong sự phẫn hận lại có một chút cười trên nỗi đau của người khác.
Quay đầu nhìn lại, liền thấy là vị đệ tử Hỏa Vân Tông thủ trận kia, lúc trước hắn bị Phương Quý dùng vôi vẩy vào trong mắt, sau đó liền bị đông lạnh thành tảng băng, bây giờ cái đầu mới vừa vặn tan ra, đôi mắt còn sưng giống như là quả đào, lại cố gắng híp lại, trừng mắt nhìn hai người Trương Vô Thường cùng với Phương Quý, quát: "Thái Bạch Tông các ngươi thật là lớn mật, chỉ bằng vào hai người liền dám cướp địa nhãn của Hỏa Vân Tông chúng ta, chỉ là các ngươi đã nghĩ bốn đại tiên môn chúng ta quá đơn giản, chúng ta cùng với ba tông Linh Lung, Hàn Sơn, Khuyết Nguyệt, cứ cách một đoạn thời gian sẽ truyền tin một lần, bọn hắn chẳng mấy chốc sẽ phát hiện ra dị trạng của Hỏa Vân Tông, đến lúc đó đệ tử ba tông cùng nhau đánh tới, để ta nhìn xem hai người các ngươi ngăn cản như thế nào..."
"Cái gì?" Hai người Phương Quý cùng với Trương Vô Thường thêm một con rắn, đồng thời kinh hãi, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Ha ha, còn không mau nhanh chóng thả chúng ta ra, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nếu không..."
Đệ tử Hỏa Vân Tông thủ trận điên cuồng cười to, nghiêm nghị hét lớn về phía Phương Quý cùng với Trương Vô Thường, chỉ là còn chưa nói hết lời, Phương Quý đã tiện tay bóp pháp ấn, sau đó có một mũi băng tiễn đánh tới, vừa lúc bịt miệng của hắn lại, chỉ có thể kêu ô ô.
"Chuyện này thật đúng là có một chút phiền toái..." Phương Quý sững sờ một lát mới nói: "Cho dù luyện hoá cũng luyện hóa không kịp, mang thì lại không thể mang đi, vậy chúng ta khổ tâm chiếm đoạt địa nhãn để làm gì?"
Trương Vô Thường dùng sức gõ gõ trán của mình nói: "Vấn đề này không phải là để ta hỏi ngươi hay sao?"
Trong lúc nhất thời, sự hưng phấn vừa mới đoạt được địa nhãn liền biến thành sự bất đắc dĩ, hai người một rắn cũng đều có một chút ủ rũ.
Mà vào lúc này ở bên ngoài bí cảnh, biểu lộ của tông chủ bốn đại tiên môn liền trở nên đặc sắc trong nháy mắt...
Ánh mắt của bọn hắn đều lả tả nhìn về hướng tông chủ Thái Bạch Tông, nếu như nói vừa rồi trong ánh mắt bọn hắn nhìn tông chủ Thái Bạch Tông đều là một mực cảm thấy phi thường kinh nghi mà nói, như vậy hiện tại trong ánh mắt mà bọn hắn nhìn tông chủ Thái Bạch Tông, hoặc nhiều hoặc ít đều giống như là nhìn đồ đần...
"Lão Thái Bạch, đệ tử nhà ngươi trước khi tiến vào bí cảnh, đều không có đọc kỹ qua công dụng của Huyết Tinh?" Tông chủ Hàn Sơn Tông đã có một chút không nín được cười, dùng ánh mắt đặc sắc nhìn tông chủ Thái Bạch Tông.
Tông chủ Thái Bạch Tông chỉ có thể hít một tiếng trầm thấp, cũng không mở miệng.
Trước đó hắn chính là không dám mở miệng lung tung, nhưng lúc này lại là chính xác là không biết nói sao.
Ta có thể nói như thế nào?
Ta có thể nói cái gì?
Nếu bỏ đi, Huyết Tinh đang ở trước mắt, không nỡ.
Nếu không đi, vạn nhất đệ tử lưu thủ của ba đại tiên môn đánh tới, vậy làm sao có thể ngăn cản?
Vấn đề này lập tức làm khốn nhiễu hai người Phương Quý cùng với Trương Vô Thường, mỗi một người đều suy nghĩ nát óc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trái tim của Trương Vô Thường tự nhiên cũng biến thành càng ngày càng nôn nóng.
Bây giờ từ cục diện dưới mắt mà nói, tự nhiên là trước tiên mau chóng rời đi khỏi nơi này là tốt nhất, dù sao thì càng kéo dài thời gian, khả năng đệ tử lưu thủ của ba đại tiên môn phát hiện ra nơi này xảy ra vấn đề sẽ càng lớn, hiện tại rời đi, cũng chỉ là dã tràng xe cát biển đông mà thôi, chờ đến khi đệ tử lưu thủ của ba đại tiên môn đều đánh tới đây, đến lúc đó có thể giữ được mạng nhỏ của hai người bọn hắn hay không cũng là một vấn đề...
Hắn nhìn cái bộ dáng ủ rũ cúi đầu kia của Phương Quý, ngược lại là có lòng muốn khuyên, nhưng lại há hốc mồm không nói ra lời.
Hắn hiểu rất rõ tính tình của Phương Quý, tên này há lại là loại người chịu nghe khuyên bảo?
Trước khi tiến vào chỗ sâu bí cảnh, hắn đã khuyên rất nhiều lần, nói rằng đoạt Huyết Tinh cũng không có đơn giản như vậy, cũng nói là đệ tử lưu thủ của bốn đại tiên môn cũng không dễ dàng đối phó như vậy, nhưng Phương Quý cũng chỉ là trợn trắng mắt chế giễu hắn nhát gan mà thôi!
Khi đó, ở trong lòng của hắn thật đúng là cho rằng Phương Quý đã sớm nghĩ kỹ biện pháp nắm chắc cực lớn nào đó, tiến vào chỗ sâu bí cảnh là liền có thể xuôi gió xuôi nước hết thảy, cho nên mặc dù ở trong lòng một mực đang lo lắng, nhưng vẫn âm thầm cắn răng đi theo Phương Quý, thẳng đến khi đoạt được chỗ địa nhãn này, mới biết được là Phương Quý làm gì có nắm chắc lớn chứ, căn bản chính là nghĩ chuyện này quá mức đơn giản...
"Ha ha, chuyện này có thể nói là mua dây buộc mình..." Mà ở bên ngoài bí cảnh, tông chủ của bốn đại tiên môn nhìn thấy bộ dáng của Phương Quý cùng với Trương Vô Thường thì không nhịn được mà lộ ra ý cười.
Theo lý thuyết, lấy thân phận của bọn hắn, thực sự không nên bởi vì sự tình của một tên tiểu bối như vậy mà cảm thấy vui vẻ hoặc là phẫn nộ, chuyện này sẽ tổn hại đến công phu dưỡng khí của bọn hắn, nhưng hết lần này tới lần khác, dọc theo con đường này nhìn Phương Quý làm mưa làm gió, bọn hắn cũng giận sôi lên, vô luận là tông chủ Khuyết Nguyệt Tông hay là Hỏa Vân lão tổ, đều là kìm nén đến đầy mình sát khí, lúc này thấy hai người Phương Quý kinh ngạc, tâm tình liền không khỏi tốt hơn rất nhiều.
"Lão Thái Bạch, ngươi trăm phương ngàn kế bày ra một viên kỳ binh tiến vào bí cảnh như thế, xem ra là hiệu quả cũng không tốt lắm..." Tông chủ Hàn Sơn Tông đã không nhịn được mà bật cười, nhẹ nhàng vuốt vuốt râu dài dưới hàm.
Giương mắt nhìn lại, có thể thấy được ở trên đỉnh đầu của bọn hắn, đang có cảnh tượng do hai tấm gương đồng chiếu đi ra.