Lập tức, tất cả cấm chế ở chung quanh đều bị nàng dẫn động đi ra, đánh cho hỗn loạn tưng bừng.
Mà thân hình của nàng, thì là bị bao phủ ở trong một mảnh phù quang hỗn loạn này, cưỡng ép dựa vào một thân tu vi xông qua mảnh dư ba này.
"Xú bà nương này thật là mạnh mẽ..." Phương Quý thấy một màn này, cũng không nhịn được mà lấy làm kinh hãi, khẩn trương bóp pháp ấn một lần nữa.
Xú bà nương này thực sự là quá không nói đạo lý, nào có đánh nhau như thế này?
"Đùng!" Chuông bạc bay múa, cứng rắn dập tắt mấy tấm Kim Quang Phù ở trước người của Phương Quý, thân hình vọt tới trước người của Phương Quý.
Nàng cứng đối cứng, đánh vỡ từng tầng từng tầng phòng ngự cùng với pháp thuật mà Phương Quý bày ra, sau đó vọt tới trước người của hắn, thoạt nhìn dũng mãnh đến cực điểm, nhưng cái phương pháp này, thế mà cũng cực kỳ hữu hiệu, tốc độ nàng lao đến, thế mà còn nhanh hơn so với vừa rồi!
Chỉ dựa vào loại tốc độ cùng với khí thế này, Phương Quý liền có thể kết luận, xú bà nương này còn mạnh hơn so với Khuất Chân Huyễn dẫn đầu Khuyết Nguyệt Tông.
Hơn nữa còn mạnh hơn không ít!
"Xoạt!" Lục Chân Bình thuận thế trở bàn tay, trong chốc lát, một thanh trường kiếm sáng như bạc, đâm thẳng vào tim của Phương Quý.
Gần trong gang tấc, tránh cũng không thể tránh!
Phương Quý đã bóp pháp ấn trong tay, linh tức quanh người cũng đang điên cuồng vận chuyển, nhưng căn bản không kịp thi triển bất luận pháp thuật gì.
Võ pháp cùng với pháp thuật, một nhanh một chậm, lúc này đã hiển lộ rõ sự khác biệt!
Mà Phương Quý chỉ giỏi pháp thuật, nhục thân hư nhược đến cực điểm, vào lúc này cũng hiển lộ rõ ràng!
"Lục sư tỷ..."
Đệ tử của bốn đại tiên môn ở nơi xa, nhìn thấy một màn này, đã là không nhịn được mà kêu lên sợ hãi.
Trước đó Lục Chân Bình cùng với Phương Quý đấu pháp, cố nhiên là rất đặc sắc, nhưng nào có nhìn hoa cả mắt như lúc này Lục Chân Bình trực tiếp cứng đối cứng, uy lực pháp thuật của Phương Quý tất nhiên là kinh người, các loại bố trí lại âm hiểm không gì sánh được, nhưng vẫn là cứng rắn bị Lục Chân Bình đánh vỡ từng cái, đi thẳng đến trước người hắn, những đệ tử tiên môn này cũng nhất thời mừng rỡ trong lòng, không biết có bao nhiêu người hô lớn lên.
"Tên tiểu quỷ đáng hận kia, rốt cục vẫn phải chết ở trong tay của Lục sư tỷ..."
Kích động nhất, lại là Hạng Quỷ Vương cùng với Linh Lung Tông Vân Nữ Tiêu, ở trong tâm lý của hai người bọn hắn, Phương Quý tuổi tác không lớn, lại quả nhiên là một đối thủ đáng sợ, nhưng bây giờ, thấy hắn bị Lục Chân Bình áp sát tới gần, trong lòng cũng lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Đương nhiên, cũng có một chút cảm giác mất mát vi diệu, vị đệ tử Thái Bạch Tông cùng thế hệ này, cuối cùng cũng không phải là do mình đánh bại.
Nhất là Vân Nữ Tiêu, càng là hít vào một hơi nói: "Cái yếm của ta còn chưa lấy trở về đâu..."
"Ta cũng đã sớm nói thằng nhóc kia là đang tự tìm đường chết..." Mà vào lúc này, ở phía Thái Bạch Tông, Lý Hoàn Chân thì là nhíu mày thật chặt, trong lòng thầm nghĩ: "Thực lực của vị Lục Chân Bình kia không tầm thường, nhanh như vậy liền đánh cho thằng nhóc kia không hề có lực hoàn thủ, coi như là vừa rồi ta xuất thủ, tất nhiên cũng không thể cản được nàng, ài, vấn đề không phải là ở chỗ của ta, thật sự là ý nghĩ của hắn quá hão huyền, người dẫn đầu của bốn đại tiên môn, làm sao có thể dễ dàng nhận sự áp chế của hắn như vậy? Chỉ là không biết sẽ dẫn xuất bao nhiêu phiền phức, vẫn là phải là do ta giải quyết hậu quả cho hắn..."
"Ngươi chỉ hiểu pháp thuật, cuối cùng vẫn là vô dụng..." Mà vào lúc này, Lục Chân Bình dẫn đầu Linh Lung Tông dùng một kiếm đâm về phía trái tim của Phương Quý, rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trước đó nàng liên tục thất bại, liền lập tức trở nên liều lĩnh, cường công vọt tới trước người của Phương Quý, cũng là bởi vì cảm thấy lo lắng, nàng lo lắng Lý Hoàn Chân sẽ thừa dịp lúc này xuất thủ, tạo thành phiền phức không cần thiết, cho nên nàng chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất giết chết Phương Quý, chỉ có giết chết Phương Quý, bốn đại tiên môn mới có thể nắm giữ ưu thế tuyệt đối lại một lần nữa, không để cho tình thế lại trở nên khó khăn trắc trở.
Bây giờ, theo một kiếm này đâm tới, đại cục rốt cục đã định.
"Hắc hắc..." Nhưng nàng cũng không ngờ tới, Phương Quý đã sắp chết, thế mà không có thất kinh, ngược lại còn cười xấu xa.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Chân Bình, hỏi: "Ngươi không biết ta là truyền nhân của Thái Bạch Cửu Kiếm sao?"
Cùng lúc đó, bên eo của hắn bỗng nhiên dâng lên một ánh đen.
Đó là kiếm quang!
"Hả?" Lục Chân Bình đón ánh mắt của Phương Quý nhìn về hướng chính mình, trong lòng bỗng nhiên khẽ run lên.
Một loại trực giác nào đó, khiến cho nàng cảm thấy có một chút không ổn.
Cũng ở trong cái nháy mắt này, bên hông của Phương Quý, chợt có một ánh đen lướt tới!
Đạo ánh đen kia lướt tới cực kỳ đột ngột, mang theo lực lượng cuồng bạo, tựa hồ như những nơi đi qua, hư không đều bị xé nứt, trong khoảnh khắc liền đã chém tới trước mặt của Lục Chân Bình, kình phong đập vào mặt, cào đến mức Lục Chân Bình đau cả da mặt, con mắt cũng đều đã không mở ra được.
"Không tốt!"
Phản ứng của Lục Chân Bình cũng là cực nhanh, khi nhìn thấy ánh đen xuất hiện, nàng đã phán đoán một cách chuẩn xác, dựa vào tốc độ của một kiếm này, nàng tuyệt đối sẽ không thể làm bị thương Phương Quý vào trước khi một kiếm này chém giết chính mình, thế là nàng không do dự một chút nào, xoay tay cất kiếm, ngay vào lúc đó, một thân linh tức cuồn cuộn bốc lên, thân hình giống như thiểm điện vội vã lui trở về phía sau...
Thẳng đến khi làm xong những động tác này, suy nghĩ của nàng vẫn còn cứng ngắc, nhất thời khó có thể lý giải được.
Tên tiểu quỷ này làm sao lại dùng được kiếm?
Kiếm đạo của hắn không phải đã bị phế, chỉ có thể thi triển pháp thuật thôi sao?
Còn nếu như hắn có thể sử dụng kiếm, như vậy vừa rồi tại sao vẫn cứ ngồi bất động?
Những vấn đề này không ai có thể giải đáp cho nàng, mà chính nàng cũng biết, đây cũng không phải là thời điểm đòi hỏi lời giải đáp.
Bởi vì một kiếm kia của Phương Quý, không biết góp nhặt bao nhiêu lực lượng, càng là không biết đợi nàng bao lâu, mới chờ đến một cái cơ hội xuất kiếm như thế, kiếm ý cường đại, kiếm thế nhanh chóng, giống như giòi trong xương, căn bản là không có cách dựa vào thân pháp để né tránh...
Nhưng cũng may, một thân tu vi của Lục Chân Bình cũng không phải là đùa giỡn, khi nàng phi tốc lui về phía sau, con mắt cũng đều không có mở ra, cũng đã bóp pháp ấn thật nhanh, ba chiếc chuông bạc bên người kia, đúng lúc này nhanh chóng xoay tròn, gào thét hướng về phía trước, ôm theo lực lượng khai sơn phá thạch đập về phía trước, không cầu một kích này có thể làm bị thương Phương Quý, chỉ cầu làm cho hắn kéo dài khoảng cách cùng với mình.