Cũng may là tên hiệu Quỷ Ảnh Tử của hắn không phải là gọi không, một thanh phi kiếm, quả thực là đã được hắn điều khiển rất tinh diệu, vô luận là tốc độ hay là biến hóa, đều đã nhanh đến mức cực hạn, tràn đầy trong hư không đều là bóng dáng phi kiếm của hắn, trong chốc lát không biết đã tránh thoát bao nhiêu sát chiêu.
Chỉ là, ở trong mắt của mọi người, trốn tránh như vậy, cuối cùng cũng không phải là biện pháp.
Không có ai chú ý được lúc này hắn đã tránh thoát bao nhiêu sát chiêu, chỉ thấy hắn lần lượt tránh né, nhưng mỗi một lần tránh né, không gian tránh né liền bị linh tức của Lục Chân Bình chèn ép ít đi một phần, có thể trực tiếp mất mạng vào bất cứ lúc nào!
Hắn căn bản đã không có sức hoàn thủ, chỉ có thể kiên trì tránh né!
Vào lúc này thì ở trong ngoài bí cảnh đã không còn ai nói chuyện, trái tim của mỗi người đều dâng lên cổ họng.
Ai cũng không biết, ở dưới thế tiến công cuồng bạo mà cường hoành này, Phương Quý có phải là sau một khắc liền sẽ đầu một nơi thân một nẻo hay không.
Từ sau khi tiến vào bí cảnh, Phương Quý liền không có bị ai bức đến hiểm cảnh như bây giờ.
Mà vào lúc này ở bên ngoài bí cảnh, tông chủ của năm đại tiên môn, lúc này cũng đều đã trở nên trầm mặc.
Trên thực tế, bọn hắn đã trầm mặc thật lâu.
Từ sau khi tông chủ Linh Lung Tông Liễu Cơ nói ra thân phận của Lục Chân Bình, trên mặt của bọn hắn liền đều đã không có biểu lộ, cho dù là về sau thấy được Lý Hoàn Chân bỗng nhiên cúi đầu trước Lục Chân Bình và phân rõ quan hệ với Phương Quý, bọn hắn cũng không có ai nói chuyện.
Bởi vì theo ý nghĩ của bọn hắn, Lý Hoàn Chân làm như thế là không có gì đáng trách.
Nếu đổi thành chính mình, cũng chưa chắc đã mạnh hơn bao nhiêu so với vị đệ tử chân truyền Thái Bạch Tông này.
Thậm chí nói cho đúng, biểu hiện của Lý Hoàn Chân còn rất xuất sắc, hắn nhận ra thân phận chân thật của Lục Chân Bình, cũng làm ra lựa chọn chính xác.
Mà bây giờ, nhìn thấy Phương Quý bị Lục Chân Bình thi triển mấy chiêu, liền khiến cho hắn phải chật vật chạy trốn, có khả năng chết vào bất cứ lúc nào, bọn hắn vẫn là mặt không biểu tình, ngay vào trước đây không lâu, bọn hắn nhìn thấy Phương Quý còn có thể kinh ngạc, còn có thể cao hứng cười to, nhưng vào lúc này, bọn hắn bỗng nhiên liền trở nên tiêu điều, giống như là lập tức liền chẳng còn quan tâm đến thế cục ở trong bí cảnh...
"Lão Thái Bạch, ngươi có biết hay không?"
Ở trong một mảnh yên lặng, vẫn là tông chủ Linh Lung Tông Liễu Cơ bỗng nhiên mở miệng, nàng đồng dạng cũng là mặt không biểu tình, nhìn tông chủ Thái Bạch Tông nói: "Nếu như đệ tử của bốn đại tiên môn chúng ta có thể dựa vào bản lãnh của mình áp đảo Thái Bạch Tông các ngươi, trừng trị tên tiểu quỷ kia, tâm tình của ta nhất định sẽ cực kì tốt, nhưng bây giờ, coi như nữ nhi này của ta có thể dùng một kiếm bổ đôi bầu trời trong bí cảnh, ta cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ!"
Tông chủ Thái Bạch Tông không nói gì, tông chủ của ba đại tiên môn khác cũng không có nói chuyện, bởi vì tâm tình của bọn hắn cũng đều không khác mấy.
"Này này..."
Mà vào lúc này, Phương Quý bị Lục Chân Bình đuổi giết điên cuồng ở trong bí cảnh, lại khó khăn lắm mới tránh thoát một mảnh thanh khí đảo qua từ trên đỉnh đầu của mình, ngay cả tóc cũng đều bị cắt rơi mấy cọng, suýt chút nữa chính là kết cục thiếu đi nửa cái đầu, hắn rốt cục cũng có một chút hoảng sợ.
Lại thêm việc lúc này Lục Chân Bình ép sát từng bước, cũng đã dồn hắn vào trong chỗ chết, mắt thấy đã không thể trốn đi đâu được, thế là hắn cũng dứt khoát ngừng lại, liên tục làm mấy cái vái chào đối với Lục Chân Bình, cười nói: "Tiểu tiên tử, ngươi là người Tôn Phủ, nghe một chút cũng biết không phải là người bình thường, hơn nữa ngươi cũng xác thực rất lợi hại, ta sợ ngươi, ta không đánh lại ngươi!"
Lời này rõ ràng chính là xin khoan dung.
Nhưng mà Lục Chân Bình truy sát Phương Quý nửa ngày, một mực không thể chân chính bắt được hắn, lúc này khó khăn lắm mới có thể bức hắn vào góc chết, nộ khí vẫn là chưa giảm nửa phần, hai tay cũng không có bất kỳ sự do dự nào, toàn thân linh tức tăng vọt trước nay chưa từng có, đánh ra một chưởng, dẫn động vô tận linh tức, khiến cho một chưởng này của nàng, giống như núi cao nặng nề, hung hăng trấn áp về phía Phương Quý: "Ngươi cần phải trả giá đắt!"
Nàng trước đây một mực không có cơ hội xuất thủ với Phương Quý tốt hơn bây giờ, cho nên vào lúc này linh tức cũng đã tăng vọt trước nay chưa từng có.
Mắt thấy một chưởng kia đánh tới, linh tức cuồn cuộn, ngay cả hư không cũng đều chen lấn xuất hiện gợn sóng hơi mờ.
Chưởng lực lướt qua, đại địa đều giống như muốn bị phá đi một tầng đất trống!
Ở chung quanh vô luận là đệ tử Thái Bạch Tông, hay là đệ tử của bốn đại tiên môn, đều chỉ cảm thấy kình phong đập vào mặt, không nhịn được mà lại lui về phía sau mấy bước, cảm thấy kinh hãi không gì sánh được: "Bị một kích này đánh trúng, tên tiểu quỷ kia còn không phải là ngay cả hài cốt cũng không còn?"
"Uông uông..." Ở trong một mảnh tiếng gió rít gào vang lên hai tiếng chó sủa khẩn trương, Anh Đề tránh né ở bên cạnh thật lâu theo bản năng liền muốn xông lên giúp đỡ, nhưng lại bị Trương Vô Thường ở sau lưng nó gắt gao nắm chặt cái đuôi, không để cho nó xông lên chịu chết.
"Ài..." Cũng vào lúc mọi người đều tránh ánh mắt đi, không đành lòng nhìn nữa, một tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên.
Phương Quý đối mặt trực diện với dòng thủy triều màu xanh kia, có một chút bất đắc dĩ cúi đầu, giống như là phi thường ảo não, sau đó vào lúc hắn ngẩng đầu lên, đã âm thầm cắn chặt hàm răng, lại vào một khắc tiếp theo, hắn cũng đã đột nhiên bóp pháp ấn, linh tức quanh người tăng lên điên cuồng.
Cỗ linh tức kia tăng lên nhanh chóng không gì sánh được, cơ hồ là ở trong nháy mắt, liền đã khiến cho hư không vô tận chung quanh vặn vẹo.
"Ta đã nói là không đánh lại, ngươi lại nhất định phải hạ sát thủ..."
"Không phải là muốn bức ta phát cáu sao?"
Trong tiếng gầm gừ, hai chân của hắn đột nhiên hơi cong, chợt hướng về phía trước nhào tới, động tác đơn giản tới cực điểm, đưa tay chính là một quyền, va chạm cùng với một chưởng mà Lục Chân Bình đánh ra kia.
Bành! Vô tận linh tức va chạm, hóa thành cuồng phong quét ra bốn phía, một đạo thân hình như diều đứt dây bay ra ngoài.
Là Lục Chân Bình!
"Cái gì?"
Ở trong ngoài bí cảnh, có không biết bao nhiêu người đều là làm ra động tác giống nhau, đầu tiên là không đành lòng, lặng lẽ mở con mắt ra một đường nhỏ, sau đó liền bỗng nhiên trợn tròn hai con mắt, tròng mắt đều như muốn rơi ra, lại sau đó chính là đưa tay dùng sức quệt con mắt, giống như là muốn đẩy tròng mắt đã rơi ra ngoài trở về, sau đó lại mở to hai mắt liều mạng nhìn một lần nữa, giống như tượng đất nháy cũng không nháy mắt, giống như là rốt cục đã từ bỏ tròng mắt của mình, rơi ra thì cứ rơi ra đi, dù sao thì những gì nhìn thấy cũng chỉ là ảo giác...