Thân hình của Lục Chân Bình vội vã ngã bay ra ngoài, bỗng nhiên cắn chặt hàm răng, trong khi song quyền nắm lại, thân hình thế mà vặn vẹo ở giữa không trung, hai chân đạp vào tảng đá ở phía sau lưng, dựa theo thế bay nghiêng lên, ngược lại là tránh thoát một quyền theo sát mà đến của Phương Quý, lại sau đó, thân hình của nàng ở giữa không trung, pháp ấn ở giữa hai tay bỗng nhiên biến ảo, ngưng tụ thanh khí ở trên đỉnh đầu.
Cỗ linh tức màu xanh kia ngưng tụ ở trên đỉnh đầu, liền giống như là một phương bầu trời đêm thâm thúy.
Ở trong bầu trời đêm, thì bỗng nhiên xuất hiện mấy ngôi sao, tản ra hào quang rực rỡ, giống như kim cương và rơi xuống.
Bí cảnh chính là Tiểu Thiên thế giới, vô nhật vô nguyệt, cũng không có ngôi sao.
Những tinh quang này, đương nhiên cũng không phải là thật, chỉ là theo những tinh quang này xuất hiện, lực lượng quanh người của Lục Chân Bình chợt trở nên quỷ dị, những tinh quang kia, mỗi một sợi đều giống như thực chất, thế mà mang theo sự sắc bén như kiếm quang, chém rách hết thảy.
"Bí pháp Thiên Ngoại..."
Vào thời điểm đang thi triển ra đạo pháp thuật này, sắc mặt của nàng cũng có một chút ngưng trọng.
Nàng biết khi mình thi triển ra những pháp thuật này, sẽ có hậu hoạn vô tận.
Nàng ngay từ đầu, chỉ dùng linh tức tu luyện ra được từ bí pháp Tôn Phủ để ngăn địch, cũng là có nguyên nhân, mặc dù phụ thân của nàng âm thầm truyền thụ cho nàng không ít thần thông pháp thuật của Tôn Phủ, nhưng nàng dù sao cũng không có danh phận huyết mạch Tôn Phủ, cho nên vào thời khắc đối địch, không thể hoàn toàn thi triển không có cố kỵ, để tránh phạm vào điều cấm kỵ của Tôn Phủ, đơn giản mà nói, những thần thông pháp thuật chân chính cường đại này, chủ yếu là dùng để bảo mệnh cho nàng.
Chỉ là, tính tình của nàng vốn là cuồng ngạo, bằng không thì cũng sẽ không ở trong tòa bí cảnh Sở Quốc này, chỉ vì bị Phương Quý đả thương, liền không tiếc hiển lộ huyết mạch Tôn Phủ, chỉ là nàng không nghĩ tới chính là, coi như mình vận dụng bí pháp huyết mạch Tôn Phủ, thế mà còn ăn phải thua thiệt ở trước mặt của Phương Quý, sự phẫn nộ cùng với không cam lòng ở trong lòng kia, coi như là quy củ cũng không để ý tới.
Chỉ muốn giết Phương Quý trước rồi lại nói!
"Hửm?" Phương Quý giương mắt thấy được mảnh tinh không trên đỉnh đầu của Lục Chân Bình kia, cũng là cảm thấy nao nao.
Hắn luyện thành thần thức, cảm ứng cực kỳ nhạy bén, bây giờ nhìn mảnh tinh không kia, liền biết ở trong đó ẩn chứa thần uy đáng sợ.
Thế là thân hình của hắn lướt gấp tới, trong chốc lát tốc độ liền tăng lên tới cực hạn, trong lúc cong người, Hắc Thạch Kiếm liền đã nằm ở trong tay, ở dưới sự gia trì của linh tức, kiếm khí Hắc Thạch Kiếm bay vút qua mấy trượng, giống như trường hà lao nhanh chém tới trước người của Lục Chân Bình.
Lần này không phải là muốn đả thương người, mà là muốn giết người!
Lục Chân Bình đã trải qua một cái quá trình tâm lý có muốn triển lộ huyết mạch Tôn Phủ của chính mình hay không, cùng với muốn thi triển bí pháp Tôn Phủ hay không, Phương Quý tương tự cũng đã trải qua một cái quá trình tâm lý có muốn hướng Lục Chân Bình xin khoan dung hay không, cùng với muốn hoàn thủ đối với nàng hay không...
Bây giờ quá trình tâm lý đã đi qua, ngược lại cũng đã động thủ, vậy thì còn khách khí cái gì?
Giết chết nàng!
"Ngươi dám..." Lục Chân Bình đón một kiếm đằng đằng sát khí kia, cũng là kinh hãi, thân hình chỉ có thể vội vàng thối lui.
Thời gian thi triển pháp thuật, luôn luôn muốn lâu hơn một chút so với võ pháp, trước đó vào thời điểm Phương Quý dùng pháp thuật ngăn địch như thế nào, lúc này nàng thi triển bí pháp Tôn Phủ cũng giống như thế, bây giờ pháp thuật của nàng còn chưa thành hình, kiếm của Phương Quý cũng đã đến, nàng cũng chỉ có thể trước tiên lui lại, nếu không thì vào lúc uy lực của bí pháp còn chưa có phát huy ra, có lẽ là bản thân đã bị một kiếm của Phương Quý chém chết...
"Ta tại sao lại không dám?" Mà Phương Quý thấy Lục Chân Bình lui lại, cũng là lập tức cực kỳ tàn nhẫn lao tới, kiếm kiếm không rời chỗ yếu hại.
"Trời ạ, đó...đó chính là người Tôn Phủ..."
Mà vào lúc này, vô luận là đệ tử hạch tâm của bốn đại tiên môn hay là đám đệ tử Thái Bạch Tông, lúc này thấy được một màn Lục Chân Bình bị Phương Quý đuổi theo chém giết không bỏ kia, cả người nhuộm đỏ máu tươi, đã sớm kinh hãi đến mức cả người đều giống như hóa đá, miệng cũng đều không khép được.
Đều đã biết Lục Chân Bình là người Tôn Phủ, tên tiểu quỷ này thế mà còn dám hạ sát thủ?
"Người Tôn Phủ thì sao?" Mà ở trong sự kinh ngạc của mọi người, Phương Quý chém 7~8 kiếm liên tục, cuối cùng cũng khó khăn lắm đuổi kịp Lục Chân Bình, hắn cũng biết chính mình bây giờ không thể khinh thường, bằng không nếu dừng lại một chút, pháp thuật của Lục Chân Bình liền sẽ đánh tới, thế là hắn hung hăng cắn răng, trực tiếp vận chuyển kiếm thế bất tận, hướng về phía Lục Chân Bình chém tới, trong lòng lại không có nửa điểm khiếp ý, có chỉ là sự không phục tràn đầy.
"Đại gia ta tới từ thôn Ngưu Đầu, so với ngươi kém hơn ở chỗ nào?"
"Vù!" Phương Quý áp sát tới trước người của Lục Chân Bình, hung hăng chém xuống một đao, không có nửa phần do dự cùng với chần chờ!
Nhưng một màn này rơi vào trong mắt của người trong ngoài bí cảnh, lại đồng thời nắm thật chặt nắm đấm trong nháy mắt, đánh bại Lục Chân Bình có được huyết mạch Tôn Phủ thì cũng thôi đi, thế mà còn dám không có một chút do dự hạ sát thủ, tên tiểu quỷ này là thật sự không có lòng kính sợ sao?
Về phần Phương Quý, lại là không thèm để ý một chút nào đến cái vấn đề này, hoặc nói là căn bản không có nghĩ.
Một kiếm rơi xuống, liền không lưu tình một chút nào, không thể cho Lục Chân Bình thời gian thi triển hoàn thành loại bí pháp kia.
"Lớn mật..."
Bất quá cũng chính vào lúc này, ở chung quanh bỗng nhiên có tiếng người quát lớn vang lên, sau đó ở sau lưng Phương Quý, liền có quang mang đao quang cùng với pháp thuật vô tận tuôn ra, cuồn cuộn đến cực điểm, nghiền ép hết thảy, cỗ lực lượng cường đại này, coi như là bằng vào tu vi của Phương Quý bây giờ, căn bản cũng không có khả năng dựa vào nhục thân để ngăn cản được, nếu như một kiếm này của hắn tiếp tục chém xuống, kết quả chỉ có thể là đồng quy vu tận cùng với Lục Chân Bình!
"Xoạt..."
Ở trong một sát na này, Phương Quý cũng chỉ có thể thừa cơ thu kiếm, thân hình như Linh Miêu, nhảy ra bốn, năm trượng trong nháy mắt, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy được vô số đạo thân ảnh lao về phía mình, đương nhiên đó là chín vị đệ tử hạch tâm của bốn đại tiên môn kia.
Trước đó bọn hắn cũng đang một mực đứng ở bên ngoài quan sát, cũng đồng dạng kinh ngạc về thân phận Tôn Phủ của Lục Chân Bình, đồng thời sinh ra vô số suy đoán cùng với ý nghĩ trong nội tâm, chỉ bất quá, bọn hắn dù sao vẫn biết được, Lục Chân Bình là cùng một bọn với bọn hắn, đương nhiên cũng sẽ không thể nhìn Phương Quý dùng một kiếm chém chết Lục Chân Bình, thấy nàng rơi vào nguy cơ sớm tối, lập tức vọt lên cứu, liên thủ đánh về phía Phương Quý.