Trên mặt đá, dần dần nứt ra mạng nhện giống như hoa văn, có mảnh vụn đổ rào rào xuống.
Trong bí cảnh, bỗng nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.
Mà vào lúc này ở bên ngoài bí cảnh, tông chủ Linh Lung Tông Liễu Cơ nhìn một màn nữ nhi của mình bị chém bay, trên mặt thế mà xuất hiện một loại thần sắc phi thường kỳ quái, ở bên trong đã có sợ hãi, lo lắng, nhưng cũng có sự niềm nở không có cách nào che giấu, thậm chí là...nhẹ nhõm?
Nàng thật lâu cũng đều không có nói chuyện, vào lúc mở miệng, lời nói lại lộ ra vẻ phi thường kỳ quái: "Sở Quốc vẫn là có đàn ông!"
Nàng hít vào một hơi, nói: "Mặc dù người đàn ông này còn chưa có trưởng thành!"
"Hắn thế mà thật sự chém người nắm giữ huyết mạch Tôn Phủ?"
"Sự tình giống như đã trở nên lớn chuyện..."
Trong bí cảnh, bây giờ cũng bỗng nhiên xuất hiện sự an tĩnh quỷ dị.
Thấy được một màn Phương Quý dùng một kiếm chém bay Lục Chân Bình, tất cả mọi người đều bị choáng váng, đệ tử Thái Bạch Tông cùng với đệ tử của bốn đại tiên môn nguyên bản đang giao thủ kịch liệt, vào lúc này cũng hồn nhiên quên lẫn nhau, từng người chỉ dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía Lục Chân Bình.
Chỉ thấy Lục Chân Bình lúc này còn muốn thảm hơn so với tảng đá màu đỏ bị nàng đụng tràn đầy vết rạn, không nhúc nhích tê liệt ngã xuống dưới mặt đá, toàn thân trên dưới đều tuôn ra sương máu, trong mặt đất ba trượng chung quanh tràn đầy máu tươi, nhục thân cả người cơ hồ giống như là phá thành mảnh nhỏ vậy, khắp nơi đều là vết thương cùng với xương gãy, thoạt nhìn như là đã trải qua một trận lăng trì...
Đây không chỉ có là vết thương do kiếm, còn có vết thương cũ nàng áp chế trước đó, cùng với phản phệ đưa tới do nàng cưỡng ép thi triển bí pháp Tôn Phủ.
Thế là tất cả mọi người đều không dám nói tiếp nữa, chỉ là theo bản năng nhìn về hướng Phương Quý.
"Đã chết rồi sao?" Sau khi Phương Quý chém ra một kiếm này, cũng đè tay vào đầu gối thở hổn hển mấy hơi, thấy nữ nhân này thụ thương nặng như vậy, cỗ nguy cơ trong lòng kia cuối cùng đã bị loại bỏ, vừa thở hổn hển vừa cầm Hắc Thạch Kiếm đi tới phía trước.
Lục Chân Bình nằm ở trên mặt đất, không nhúc nhích, thân thể bỗng nhiên run rẩy, chậm rãi mở mắt.
"Ấy?" Phương Quý lập tức bị hù nhảy về sau một bước.
Nàng thế mà còn chưa chết, định thần nhìn lại, chỉ thấy ở trong huyết dịch mà nàng chảy ra, hòa lẫn với thanh khí còn sót lại, những thanh khí này, thế mà khiến cho một thân huyết dịch của nàng trở nên vô cùng đặc dính, khiến cho huyết dịch chảy ra quanh người nàng càng chảy càng chậm, liền ngay cả một chút huyết dịch đã chảy ra, thế mà cũng có một phần nhỏ, từ từ rút vào trong thân thể, sau đó bịt kín trong vết thương đang dần dần lành lại.
Cảnh tượng quỷ dị này lập tức khiến cho Phương Quý âm thầm cắn răng, chợt giơ Hắc Thạch Kiếm lên.
Diệt cỏ tận gốc, nếu muốn giết, đương nhiên là phải giết chết.
Chỉ bất quá một kiếm này giơ lên thật cao, vào thời điểm rơi xuống, chợt hơi chậm lại.
Lục Chân Bình cuồng vọng mà ngạo khí, đối mặt với một kiếm này, trong mắt bỗng nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt.
"Khóc?" Phương Quý ngẩn ngơ, một kiếm này cũng không biết có nên chém xuống dưới hay không.
"Ngươi làm sao...lại không sợ ta?" Thanh âm của Lục Chân Bình hết sức yếu ớt, đã dùng hết khí lực còn lại, mới nói ra được câu này.
"Ngươi nói gì thế, dáng dấp của ngươi mặc dù không dễ nhìn, nhưng cũng không đến mức làm cho ta sợ hãi chứ..." Phương Quý cảm thấy lời nói này của nàng không đầu không đuôi, nói một câu.
"Huyết mạch Tôn Phủ, không phải sẽ khiến cho người ta sợ hãi sao?" Lục Chân Bình cắn chặt hàm răng, nuốt xuống một ngụm máu phun lên từ trong cổ, ráng chống đỡ nói: "Vào thời điểm ta ở Tôn Phủ chính là như vậy, bọn họ đều là cao cao tại thượng, mọi người giống như cũng đều sợ bọn họ, bởi vì bọn họ nắm giữ huyết mạch Tôn Phủ, cho nên sợ bọn họ là chuyện thiên kinh địa nghĩa...mà ta, ta cũng có một nửa huyết mạch Tôn Phủ, các ngươi không phải là nên sợ ta sao?"
"Dựa vào cái gì?" Phương Quý nhếch miệng, nói: "Ta chính là hậu đại Tiên Nhân đây, ta cũng đâu có yêu cầu các ngươi cướp bảo bối đưa cho ta!"
Lục Chân Bình bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười của nàng cực kỳ ảm đạm.
"Nữ nhân này đã điên rồi, vừa khóc lại còn vừa cười, ta sẽ tiễn nàng lên đường!"
Phương Quý lắc đầu, giơ Hắc Thạch Kiếm lên một lần nữa, lần này hắn cũng không có do dự, trực tiếp chặt xuống dưới.
Ở nơi xa, đệ tử của bốn đại tiên môn đều đã ngây dại, thế mà cũng không có người xông tới ngăn cản, thứ nhất là khoảng cách của bọn hắn rất xa, thứ hai là bọn hắn cũng không nghĩ tới, trận chiến này rõ ràng đã phân ra được thắng bại, Phương Quý thế mà còn là dự định huy kiếm giết người.
Đón một kiếm kia, Lục Chân Bình lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh, trong nội tâm của nàng bỗng nhiên sinh ra một loại ý niệm kỳ quái: "Nguyên lai cũng không phải là tất cả mọi người đều sợ Tôn Phủ..."
"Nguyên lai người sợ Tôn Phủ nhất là ta..."
Nàng nhớ tới trải nghiệm của mình khi ở Tôn Phủ, chịu những ức hiếp cùng với ánh mắt khinh bỉ kia, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nàng trước kia, không dám oán hận Tôn Phủ, thế là chỉ có thể lấy đó làm kiêu ngạo, bởi vì huyết mạch Tôn Phủ chính là như vậy, chính mình chỉ có một nửa huyết mạch Tôn Phủ, cho nên những người có danh phận kia, đương nhiên sẽ xem thường chính mình, ai bảo chính mình chỉ có một nửa huyết mạch Tôn Phủ chứ?
Nhưng mặc dù mình chỉ có một nửa huyết mạch Tôn Phủ, cũng mạnh hơn so với những người khác.
Dù sao thì những người kia, ngay cả một chút huyết mạch Tôn Phủ cũng đều không có, cho nên bọn hắn thua bởi chính mình, sợ chính mình, đều là chuyện đương nhiên.
Nhưng thẳng đến lúc này, nàng mới ý thức được, có lẽ là chính mình đã nghĩ sai.
Đại biểu cho một nửa huyết mạch kia, chưa chắc đã là kiêu ngạo!
Thế là nàng đón một kiếm Phương Quý bổ xuống dưới, chậm rãi nhắm mắt lại, đợi chết.
"Động thủ đi!"
Cũng đúng vào lúc này, theo một kiếm Phương Quý chém xuống trong bí cảnh, tông chủ của năm đại tiên môn ở ngoài bí cảnh, bỗng nhiên đồng thời liếc nhìn nhau một cái, tông chủ Linh Lung Tông là người đầu tiên xoay chiếc gương đồng trong tay, chiếu về phía phương hướng Lục Chân Bình trong bí cảnh, mà theo động tác của nàng, tông chủ của bốn đại tiên môn khác, cũng nhanh chóng làm theo, đều là xoay chiếc gương đồng trong tay, chiếu về một phương hướng trong bí cảnh.
"Oanh!" Năm đạo kính quang giáng xuống từ trên trời, đan xen chiếu sáng ở trên người của Lục Chân Bình.
Ở giữa một sát na này, thân hình của Lục Chân Bình bỗng nhiên trở nên hư ảo, trong nháy mắt liền biến thành điểm sáng kỳ dị.
"Leng keng!" Một kiếm của Phương Quý chém lên trên mặt đất, tóe lên từng đốm lửa, Lục Chân Bình đã hoàn toàn biến mất.
Mà ở bên ngoài bí cảnh, Lục Chân Bình trọng thương thì bỗng nhiên xuất hiện ở trong ngực của tông chủ Linh Lung Tông Liễu Cơ, nàng ôm Lục Chân Bình đứng lên, ánh mắt quét qua tông chủ của bốn đại tiên môn, cuối cùng là nhìn về hướng tông chủ Thái Bạch Tông, nói khẽ: "Lần này Linh Lung Tông chúng ta nhận thua, chúng ta không còn tranh đoạt tài nguyên trong bí cảnh, chỉ là sự tình về sau...liền cũng không phải là ta có thể khống chế!"