Đại bộ phận đệ tử Thái Bạch Tông, đối với tông chủ cùng với các trưởng lão nhà mình vẫn là vô cùng tín nhiệm.
Đương nhiên, loại tín nhiệm này ở trong mắt của một số người mà nói, kỳ thật cũng là suy nghĩ ấu trĩ.
Đã nhận ra sự đè nén ở trong lòng của chúng đồng môn chung quanh, cũng cảm thấy sự không phục ở trong lòng của bọn hắn, ánh mắt của Lý Hoàn Chân có một chút lạnh lẽo, nhưng vào lúc này, hắn cũng không có dây dưa nhiều trong vấn đề này, vừa nói vừa đi vào trong sân, quay đầu đánh giá một chút đồng môn ở bốn phía, liền trầm thấp hít vào một hơi, nói: "Bất quá việc đã đến nước này, đến tột cùng là nên xử lý như thế nào, cũng chỉ có thể chờ đến sau khi Trúc Cơ, lại mời tông chủ cùng với các trưởng lão trong tông định đoạt, chúng ta nếu thân ở trong bí cảnh, liền vẫn phải làm xong việc trong bí cảnh!"
Nói xong, hắn quay đầu nhìn thoáng qua gốc Thần Mộc Địa Nhãn duy nhất ở trong bí cảnh kia, sau đó hướng về chúng đồng môn Thái Bạch Tông ở chung quanh phân phó: "Đi thôi, trước tiên đo đạc tổng số Huyết Tinh, phân phối tài nguyên cho ba đại tiên môn, sau đó an bài trình tự chư vị đồng môn Trúc Cơ..."
Hắn nói những lời này rất tự nhiên, cũng rất đương nhiên.
Bởi vì hắn vốn chính là đệ tử chân truyền dẫn đầu Thái Bạch Tông, Thái Bạch Tông thắng, tự nhiên nên do hắn phân phối tài nguyên Trúc Cơ.
Chỉ là nghe những lời này của hắn, rất nhiều đệ tử Thái Bạch Tông, lại không hiểu sao cảm thấy trong lòng có một chút không thoải mái.
Nhưng cũng chính vào lúc này, Phương Quý bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Ngươi thì sao?"
Lý Hoàn Chân ngẩn ngơ: "Cái gì?"
Phương Quý giống như cười mà không phải cười, chậm rãi đi về gốc Thần Mộc Địa Nhãn kia, ánh mắt rất là yêu thích đánh giá Huyết Tinh ở phía trên, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Hoàn Chân, hỏi: "Linh Lung Tông đã thối lui, ba tông Khuyết Nguyệt, Hỏa Vân, Hàn Sơn nhận thua, vậy Thái Bạch Tông các ngươi thì sao?"
Sắc mặt của Lý Hoàn Chân biến đổi, thản nhiên nói: "Phương Quý sư đệ, lời này của ngươi là có ý gì?"
Hắn hướng ánh mắt nhìn về phía Phương Quý, bầu không khí ở trong quanh, bỗng nhiên trở nên có một chút đè nén.
Liền ngay cả hai người Mạc Hồng Xảo cùng với Tiết Hoa ở bên cạnh hắn, sắc mặt cũng đều là đại biến, nghiêm nghị quát: "Phương Quý sư đệ, ngươi ăn nói cho cẩn thận, sao có thể nói lung tung như thế, chẳng lẽ ngươi không phải là đệ tử Thái Bạch Tông, muốn phân rõ giới hạn cùng với Thái Bạch Tông hay sao?"
Theo tiếng quát tháo của bọn hắn, liền ngay cả các đồng môn Thái Bạch Tông khác ở chung quanh, cũng đều có một chút bối rối.
Vào lúc này bọn hắn cũng có một chút không hiểu Phương Quý!
"Ta là đệ tử Thái Bạch Tông..." Phương Quý cười to một tiếng, tiện tay hái một khoả Huyết Tinh cầm trong tay vuốt vuốt, sau đó quay đầu nhìn về hướng Lý Hoàn Chân, sắc mặt dần dần thay đổi: "Nhưng Thái Bạch Tông chúng ta, không giống với Thái Bạch Tông các ngươi, Thái Bạch Tông chúng ta, là Thái Bạch Tông làm việc liền cho cơm ăn, ăn cơm liền sẽ làm việc, loại người chỉ biết ăn không làm việc, nào giống người Thái Bạch Tông chúng ta?"
Vừa nói, hắn vừa xoay người đi qua, chậm rãi nhấc Hắc Thạch Kiếm lên, chỉ về phía trước.
Sắc mặt bỗng nhiên trở nên có một chút nghiêm túc, phát ra âm thanh lạnh lùng nói: "Cho nên ta mới hỏi ngươi, bọn hắn đều đã nhận thua, ngươi thì sao?"
"Tên tiểu quỷ này, đã gây ra đại hoạ còn không tính, còn muốn khinh thường ta!"
Phương Quý đã nói đến nước này, Lý Hoàn Chân như thế nào còn có thể không rõ ý tứ của hắn, nhất thời cảm thấy nổi nóng đến cực điểm, trên mặt càng là cảm thấy có một chút nóng lên, trong ánh mắt chúng đồng môn Thái Bạch Tông ở chung quanh nhìn về phía hắn, cũng giống như là trở nên không chịu nổi.
Kỳ thật là tình thế bây giờ, hắn vốn là biết rõ hơn bất cứ ai khác.
Bây giờ Phương Quý đánh bại Lục Chân Bình, ép cho bốn đại tiên môn một phương rời khỏi, ba phương nhận thua, có thể nói là xuất ra danh tiếng lớn.
Mà hắn xuất ra danh tiếng lớn, vậy người khó chịu nhất lại có thể là ai?
Đương nhiên chính là mình.
Vào lúc mình đàm phán cùng với bốn đại tiên môn tại biên giới bí cảnh, chỉ lấy được một thành rưỡi tài nguyên, nhưng mà bây giờ Phương Quý lại hoàn toàn nghịch chuyển tình thế, ngược lại là chỉ cấp cho bốn đại tiên môn một thành rưỡi.
Trước đó chính mình cũng dã từng giao thủ cùng với người dẫn đầu của ba đại tiên môn, kết quả là bại bởi bọn hắn, còn bị Lục Chân Bình đánh một chưởng, mà Phương Quý thì sao, hết lần này tới lần khác cũng ở trước mặt mọi người giao thủ cùng với người dẫn đầu của ba đại tiên môn, ngược lại còn đánh bại ba người bọn hắn.
Rõ ràng nhất là vào thời điểm Lục Chân Bình hiển lộ thân phận Tôn Phủ của nàng, mình quả thật là đã sợ nàng, lựa chọn nhượng bộ!
Nhưng cũng chính là vào sau khi mình lựa chọn nhượng bộ, tên tiểu quỷ này gan to bằng trời, đánh cho nàng trọng thương.
Hết thảy mọi chuyện, phảng phất như đều là đang đối nghịch cùng với chính mình.
Ở trong lòng của Lý Hoàn Chân, kỳ thật cũng không cho là mình làm sai, đàm phán lúc đầu, chỉ cầm tới một thành rưỡi tài nguyên, đó là bởi vì tình thế chính là như vậy, chính mình lại có thể làm sao bây giờ?
Giao thủ cùng với người dẫn đầu của ba đại tiên môn, cũng không phải là không có sức hoàn thủ, dù sao thì lúc ấy mình đối mặt chính là ba người dẫn đầu tiên môn ở trong thời kỳ toàn thịnh, mà tên tiểu quỷ kia lại là vừa lên đã đánh lén người dẫn đầu Linh Lung Tông, vào lúc đối mặt với ba người dẫn đầu tiên môn, Lục Chân Bình cũng đã sớm thụ thương.
Về phần sau khi Lục Chân Bình hiển lộ thân phận Tôn Phủ vẫn xuất thủ đối với nàng, càng là chuyện tiếu lâm!
Tên tiểu quỷ kia không biết sống chết, đối địch với người Tôn Phủ, gây ra đại họa còn không tự biết, vẫn còn cho đó là vinh quang?
Đã trải qua nhiều sự tình như vậy, trong lòng của Lý Hoàn Chân cũng đã sớm bất mãn đối với Phương Quý, nhưng hắn biết tông chủ đang nhìn ở bên ngoài, mình không thể nói ra những lời này, cũng không tiện làm gì đối với đối phương trong lúc hiện tại, chỉ có thể tạm thời chịu đựng hắn, thực hiện tốt trách nhiệm người dẫn đầu tiên môn của chính mình, sau khi xử lý xong sự tình ở trong bí cảnh, quay đầu lại sẽ giao hết thảy cho tông chủ xử lý...
Nhưng ở dưới tình huống chính mình cũng đã nhẫn nhịn tên tiểu quỷ kia, hắn ngược lại là dây dưa không bỏ?
Nhất là ở ngay trước mặt của chúng đồng môn Thái Bạch Tông nói ra những lời này, càng làm cho Lý Hoàn Chân có một chút không nhịn được.
Trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, bỗng nhiên bước lên một bước, điềm nhiên nói: "Ta chính là đệ tử chân truyền Thái Bạch Tông, người dẫn đầu tiên môn, tông chủ có lệnh, trong bí cảnh hết thảy đều do ta làm chủ, tất cả đồng môn nghe hiệu lệnh của ta, tên tiểu quỷ nhà ngươi, nhiều lần coi lời nói của ta như gió thoảng bên tai thì cũng thôi đi, bây giờ càng là mở miệng nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, thật sự coi chính mình là truyền nhân của Thái Bạch Cửu Kiếm, thanh kiếm này của ta liền không chém được ngươi sao?"