Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 331 - Chương 331: Sợ Muốn Chết

Chương 331: Sợ muốn chết Chương 331: Sợ muốn chết

Nhưng mà coi như hắn không sai, vẫn là không được ưa chuộng!

Chúng đồng môn không thích, không tán đồng!

Đây cũng là kết quả dạy dỗ trong 300 năm của Thái Bạch Tông, khiến cho những đệ tử này đều quá kiêu ngạo.

Nếu không thể trông cậy vào đồng môn xuất thủ trấn áp tên tiểu quỷ kia, vậy thì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình...

Chỉ là, nếu như dựa vào chính mình mà nói, như vậy...

"Tên...tên tiểu quỷ này thực sự có can đảm giết ta!"

Lúc Lý Hoàn Chân thấy được con mắt phân rõ trắng đen của Phương Quý, liền ý thức đến điểm này.

Ngẫm lại cũng thế, tên tiểu quỷ này ngay cả huyết mạch Tôn Phủ cũng dám giết, huống chi là chính mình?

Dù sao thì chính tên tiểu tử này cũng biết, hắn đã đánh cho người Tôn Phủ bị thương, gây ra đại họa, như vậy thì lại giết một vị đệ tử chân truyền tiên môn nhà mình chỉ sợ cũng không được tính là gì, dù sao cũng là con rận quá nhiều rồi sẽ không cắn, chỉ là sợ chủ ý mà tên tiểu quỷ này đánh vào hiện tại, chính là phải thừa dịp chính mình không được lòng của chúng đồng môn Thái Bạch Tông, buộc chính mình bạo khởi phản kháng, sau đó ở trong quá trình giao thủ giết chết mình!

Dù sao, chính mình ngay từ đầu cũng đúng là muốn dùng cái mạng nhỏ của hắn để đổi lấy bốn đại tiên môn chia binh!

Tên tiểu quỷ này là muốn báo thù!

Trong lòng cơ hồ là trong nháy mắt liền suy nghĩ rõ ràng tất cả khớp nối, bàn tay của Lý Hoàn Chân cũng nhẹ nhàng trở nên run rẩy.

Trong lòng của hắn nhất thời rất khó lựa chọn!

Nếu như lúc này mình có thể giết Phương Quý, đó đương nhiên là chuyện tốt, mình là người dẫn đầu Thái Bạch Tông, có thể thuận lý thành chương nắm trong tay tám thành rưỡi tài nguyên ở trong bí cảnh, quay đầu còn tương đương là bán nhân tình cho Tôn Phủ, chính mình có lẽ còn có thể mượn cái cơ hội này, rời khỏi tiên môn, tiến vào Tôn Phủ hiệu lực, mưu cầu càng nhiều tài nguyên tu luyện cùng với triển vọng tốt hơn...

Nhưng mấu chốt là, vạn nhất mình bại thì sao?

Thắng, có rất nhiều chỗ tốt, nhưng nếu thua thì sẽ chết!

Xuất thủ hay là nhận thua, ở ngay trong một ý niệm!

Kiếm đã chỉ ở trên mặt, Lý Hoàn Chân cũng không có bao nhiêu thời gian suy tính!

"Trước khi tiến vào bí cảnh, tông chủ kỳ thật đã nói với ta, Lý Hoàn Chân chỉ là gối thêu hoa, nhìn xinh đẹp, trên thực tế ăn cơm không kiếm sống, cho nên để cho ta làm một vị đệ tử chân truyền khác tiến vào bí cảnh, một khi nhìn thấy tình thế không đúng, đệ tử Thái Bạch Tông bị khi dễ, vậy sẽ dùng kiếm chém chết hắn, sau đó thay thế vị trí dẫn đầu của hắn, lúc ấy ta còn nói tốt thay cho hắn, kết quả xem ra, vẫn là tông chủ anh minh, đã sớm nhìn thấu ngươi, hiện tại, ta liền thay tông chủ hỏi ngươi một câu, ngươi đến cùng có chịu phục hay không?"

Phương Quý chỉ kiếm lên trên mặt của Lý Hoàn Chân, sát khí càng ngày càng nặng, bỗng nhiên bước lên một bước, lạnh giọng đặt câu hỏi.

Chúng đệ tử Thái Bạch Tông ở chung quanh nghe vậy, trong lòng đều là giật mình.

Bọn hắn chợt nhớ tới, lúc trước sự tình Phương Quý tiến vào bí cảnh, đúng là tiên môn khăng khăng an bài, khi đó còn có mấy vị đồng môn muốn đi tìm trưởng lão cầu tình, để cho tiên môn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, kết quả là bị trưởng lão dạy dỗ một trận, có thể thấy được tiên môn đã kiên định chủ ý.

Chẳng lẽ nói, đây thật sự là bởi vì tiên môn an bài hắn tiến vào, là bởi vì có thâm ý như vậy ở bên trong?

Bây giờ suy nghĩ một chút, sau khi hắn tiến vào bí cảnh, chuyện làm ra không có chỗ nào mà không phải là có thể tưởng tượng, hết lần này tới lần khác lại thật sự giúp đỡ Thái Bạch Tông thay đổi xu hướng suy tàn, dựa vào hắn tuổi còn nhỏ, làm sao có thể có bản lĩnh bực này, hẳn thật sự là do tông chủ nhà mình an bài?

"Ta chưa nói qua lời này..." Mà vào lúc này ở ngoài bí cảnh, sắc mặt của tông chủ Thái Bạch Tông cũng biến thành cổ quái, thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng nhìn thấy ba vị tông chủ ở chung quanh đều nhìn về phía mình, hắn cũng chỉ đành nở nụ cười nhàn nhạt, không nói lời nào.

Dù sao thì cũng không thể lộ vẻ e sợ ở trước mặt các tông chủ khác!

"Lão hồ ly..." Ba vị tông chủ tiên môn thấy được nụ cười thần bí khó lường của hắn, đều cảm khái nói: "Ngay cả đệ tử nhà mình cũng đều đề phòng..."

...

"Nguyên lai, thật sự là tông chủ cố ý an bài hắn tới đối phó ta..." Lý Hoàn Chân nghe lời nói của Phương Quý, sắc mặt liền bỗng nhiên trở nên trắng bệch không gì sánh được.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu được Phương Quý vì cái gì lại có biểu hiện tốt như vậy ở trong bí cảnh, nguyên lai đã sớm được tông chủ truyền thụ!

Nghĩ đến cũng đúng, nếu như không có tông chủ đích thân truyền thụ, thằng nhóc này lại làm sao có khả năng có được bản lĩnh kinh người như bây giờ?

Đến mức khiến cho tông chủ đề phòng chính mình, vậy có lẽ là bởi vì tông chủ đã sớm không vừa mắt với mình!

Dù sao, Hỏa Hầu sư tôn nhà mình đã nói qua, hắn cùng với đôi sư huynh đệ Thái Bạch Tông kia cũng không phải là một lòng, bọn hắn làm việc quá mức cường ngạnh, cũng quá mức lớn mật, sớm muộn cũng đều sẽ trêu ra đại họa, cho nên sư tôn hắn dự định sau khi kết thành Nguyên Anh, liền rời đi.

Nếu như tông chủ bảo hắn đối phó với chính mình, vậy mình còn khổ sợ chống đỡ để làm cái gì?

Trong lòng của Lý Hoàn Chân bỗng nhiên trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, đón ánh mắt hùng hổ dọa người của Phương Quý, sắc mặt hắn ảm đạm, nở nụ cười khổ, chậm rãi lắc đầu, nói: "Lý mỗ làm việc, là đúng hay sai, tự có công luận, làm sao phải tranh chấp miệng lưỡi với ngươi ở nơi đây, miễn cho bị người khác chê cười, thôi, thôi, ngươi để cho ta đi, ta đi là được, ngày sau trở về tiên môn, tự nhiên sẽ có người chủ trì công đạo!"

Vào lúc nói đến đây, hắn đã chậm rãi đứng lên, phảng phất như không thấy Phương Quý chỉ Hắc Thạch Kiếm vào mình.

"Lý sư huynh..." Mạc Hồng Xảo cùng với Tiết Hoa cũng không ngờ được hắn sẽ dễ dàng nhận thua như vậy, còn tưởng rằng hắn bị thương rất nặng ở dưới ba kiếm kia, vội vàng muốn tiến đến nâng hắn, nhưng Lý Hoàn Chân lại khoát tay áo, che ngực của mình, đi về nơi xa, bóng lưng có một chút thất vọng.

"Ha ha..." Nhìn qua bóng lưng Lý Hoàn Chân chậm rãi đi xa, Phương Quý cười lạnh một tiếng, quay người đi về phía Thần Mộc Địa Nhãn.

Không có người lưu ý đến, lúc này hai chân của hắn cũng hơi có một chút run rẩy.

"Phương tiểu sư huynh, ngươi làm như vậy..." Nghênh đón Phương Quý, Trương Vô Thường đi tới, nhìn về bóng lưng của Lý Hoàn Chân, thần sắc của hắn cũng chần chờ, có một chút không đành lòng.

"Làm ta sợ muốn chết!" Phương Quý cầm lấy cánh tay của hắn, để cho hắn dìu lấy chính mình, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Lý Hoàn Chân, nói: "Tên kia kỳ thật không bị thương tích gì, chỉ là giả ra dáng vẻ trọng thương để cho mình có lối thoát mà thôi, con bà nó, vừa rồi khí huyết của ta đã hao hết, chỉ là giả bộ ra bộ dáng hung hãn mà thôi, nếu như hắn thật sự dám hoàn thủ, ta nhất định sẽ thất bại..."

Bình Luận (0)
Comment