"Trước kia thôn trưởng đã nói qua, gan lớn bao nhiêu, liền có chỗ tốt bấy nhiêu, trong Tôn Phủ không dễ lăn lộn, nhưng chỗ tốt nhất định cũng có nhiều, nếu không thì làm sao có thể lấy được những chỗ tốt kia?"
Nghe lời nói này, Bạch Thạch trưởng lão cùng với Liễu Chân trưởng lão càng thêm bất đắc dĩ, chỉ coi đó là lời nói của trẻ con.
Tôn Phủ đương nhiên là có rất nhiều chỗ tốt, bằng không thì cũng không có nhiều tu sĩ Bắc Vực lấy việc tiến vào Tôn Phủ làm vinh quang như vậy, nhưng mà, ngươi thật sự cảm thấy mình tuổi còn nhỏ, liền đã vô địch thiên hạ, đi đến chỗ nào cũng đều có thể vớt hết chỗ tốt vào trong tay của mình?
Nhưng theo bản năng, bọn hắn cũng không có nói ra được lời này.
Thứ nhất là người tu hành nghịch thiên mà đi, nghênh khó mà tiến, bọn hắn lo lắng cho Phương Quý là có thể, nhưng nếu trực tiếp nói cho Phương Quý biết có địa phương hung hiểm liền nhất định phải tránh ra thật xa, lại không phải là thái độ mà người tu hành nên có, thứ hai là ở trong mắt của người tu hành bình thường, tiến vào Tôn Phủ vốn chính là sự tình một bước lên trời, nếu như Phương Quý cho rằng đi đến Tôn Phủ là chuyện tốt, bọn hắn lại khuyên bảo, liền sẽ rất khó coi.
Dù sao, sau khi đi đến Tôn Phủ, điều đó là tốt hay là xấu, đó là dựa vào bản sự và trí tuệ của bản thân.
Nếu như Phương Quý hiểu, bọn hắn có thể khuyên, nhưng nếu Phương Quý không hiểu, bọn hắn khuyên, ngược lại là không ổn.
Bởi vậy vào lúc Phương Quý nói đến chỗ này, liền ngay cả đám người tông chủ Thái Bạch Tông, Mạc Cửu Ca, Hỏa Hầu Quân ở bên cạnh, đều lập tức trở nên trầm mặc, có người giống như có điều suy nghĩ, có người cúi đầu không nói, cũng không biết bọn hắn đang nghĩ thứ gì ở trong lòng.
"Mà mấu chốt nhất là..." Phương Quý quan sát khuôn mặt của mỗi người một chút, biết hỏa hầu đã không sai biệt lắm, bỗng nhiên ưỡn ngực một cái, nghiêm mặt nói: "Tuổi tác của ta tuy nhỏ, nhưng cũng biết đạo lý chính mình gây ra họa thì chính mình gánh chịu, xú bà nương Tôn Phủ kia là do ta đả thương, nếu như nàng muốn tìm ta báo thù, vậy ta liền đi tới Tôn Phủ đánh với nàng một trận, sẽ không có đạo lý chạy trốn để cho tiên môn cõng thay, cho nên các ngài đều không cần phải lo lắng, cũng không cần phải cãi nhau, Tôn Phủ muốn ta đi đến, vậy ta liền đi đến, có cái gì ghê gớm chứ, không đi còn tưởng rằng ta sợ nàng..."
Vào lúc thốt ra lời này, dường như ánh sáng trên người cũng đều sáng hơn mấy phần, lồng ngực cũng ưỡn ra cao hơn.
Mà ở bên cạnh hắn, hai người Bạch Thạch trưởng lão, Liễu Chân trưởng lão, sắc mặt lập tức đại biến, vô thức đứng ngay ngắn, trong ánh mắt nhìn qua Phương Quý cũng đều phức tạp không gì sánh được, phảng phất như là lần thứ nhất nhìn thấy rõ tên tiểu quỷ này vậy, mà tông chủ Thái Bạch Tông thì là chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên người của Phương Quý, hắn thật lâu cũng không nói gì, nhưng vẻ ngưng trọng trên mặt lại là trước đây chưa từng thấy.
Liền ngay cả Hỏa Hầu Quân trưởng lão, vào lúc này cũng đều bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, trên mặt dường như nhiều hơn một tia xấu hổ.
Ngược lại là chỉ có Mạc Cửu Ca, ở trên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phương Quý, bỗng nhiên giống như là nổi lên một chút hào hứng!
Phương Quý ưỡn lồng ngực nửa ngày, thấy không có ai nói chuyện, lập tức có một chút không được tự nhiên.
Vụng trộm nhìn phản ứng của mọi người một chút, trong lòng không khỏi âm thầm bồn chồn: "Lời này nói đi ta, hỏa hầu còn chưa tốt sao?"
Trong lòng có một chút tâm thần bất định, lại có một chút chờ mong: "Không biết tông chủ có thể cho ta nhiều đồ tốt hơn hay không?"
"Ngươi có tham vọng là tốt!" Tông chủ Thái Bạch Tông trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi mở miệng, thần sắc có một chút vui mừng, càng nhiều hơn là ngưng trọng, thở dài nói: "Bất quá trách nhiệm của tiên môn còn chưa tới thời điểm ngươi gánh, lúc trước tiến vào bí cảnh, là do ta an bài ngươi đi vào, đạo lý ăn cơm làm việc, cũng là do tiên môn dạy cho ngươi, cho nên nếu có tai họa, tiên môn hẳn là sẽ che chở cho ngươi, còn không cần ngươi cân nhắc những điều này!"
"Dù sao..." Vừa nói chuyện, hắn đã từ từ đứng lên đến, nhìn sang Mạc Cửu Ca một chút, ở giữa hai sư huynh đệ, dường như dùng ánh mắt trao đổi một chút gì đó, sau đó hắn lạnh nhạt nói: "Tôn Phủ cho dù có quyền thế ngút trời, cũng chưa chắc đã thật sự có thể diệt được Thái Bạch Tông!"
"Hỏng, quả nhiên là đã quá mức..." Phương Quý thấy phản ứng của tông chủ, thầm nghĩ không ổn, vội nói: "Nói là nói như vậy, bất quá ta là thật sự muốn đi đến Tôn Phủ..."
Hắng giọng, hắn đi lên trước mấy bước, đè lại hai tay của tông chủ, thần sắc có vẻ hơi nghiêm túc, cũng lộ ra dáng vẻ rất thành khẩn, nghiêm túc nói: "Tông chủ, nếu như ngài thực sự băn khoăn, liền cho thêm ta mấy món bảo bối phòng thân là được rồi..."
"Hắn thế mà thật sự muốn đi đến Tôn Phủ?"
Thấy thái độ của Phương Quý, cũng khiến cho tông chủ cùng với mấy vị trưởng lão đều có một chút chần chờ.
Bất luận lý do đi đến Tôn Phủ của Phương Quý có đáng tin cậy hay không, nhưng chuyện hắn muốn đi đến Tôn Phủ này lại không phải là giả vờ, nhìn qua khuôn mặt nhỏ nghiêm túc và bộ dáng kích động của hắn, tông chủ cùng với mấy vị trưởng lão nhất thời đều có một chút chần chờ, thật lâu không có người mở miệng nói chuyện nữa.
"Ha ha, tông chủ có lẽ là đã buồn lo vô cớ, Tôn Phủ vốn là một địa phương có nội tình vô tận, tôn quý vô song, người thường đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, trong tiên môn, cũng có không ít người vót đến nhọn cả đầu muốn tiến vào Tôn Phủ, đứa nhỏ này muốn đi đến Tôn Phủ, đó cũng là chuyện có thể lý giải, người có chí riêng, đến lúc này, tông chủ còn muốn mạnh mẽ đưa hắn đi Đông Thổ, hủy chuyện tốt của người ta sao?" Hỏa Hầu Quân trưởng lão là người đầu tiên có phản ứng, cười nhạt hai tiếng, nhìn thoáng qua tông chủ Thái Bạch Tông.
Những lời này lập tức khiến cho Bạch Thạch trưởng lão cùng với Liễu Chân trưởng lão đều biến hóa sắc mặt, bởi vì bọn hắn cũng biết, những gì Hỏa Hầu Quân nói, nhưng thật ra là chuyện bình thường ở trong tiên môn, bây giờ đã sớm không phải là thời điểm con cái không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo ở thời Thượng Cổ kia, đệ tử có thiên tư hơn người, đều muốn một bước lên trời, vì cầu tương lai tốt hơn, vứt bỏ tiên môn đầu nhập vào Tôn Phủ, chẳng lẽ sẽ thiếu sao?
Tiên môn là lo lắng Phương Quý đi đến Tôn Phủ sẽ nhận phải áp chế, tiên lộ khó đi, nhưng nếu như chính Phương Quý ngược lại hâm mộ Tôn Phủ cao cao tại thượng, một lòng muốn trèo lên cành cây cao mà nói, như vậy Thái Bạch Tông cưỡng ép giữ hắn ở lại, còn không phải là một chuyện cười lớn?
Xa không nói, chỉ nói chỗ gần, 10 năm trước vị nữ đệ tử Thái Bạch Tông họ Quách kia được gọi vào Tôn Phủ, vào lúc đó cũng được Thái Bạch Tông sủng ái, được mọi người coi là đệ tử chân truyền Thái Bạch Tông đời sau để bồi dưỡng, vào trước khi đi đến Tôn Phủ, cũng là ngàn không bỏ, vạn không muốn, kết quả về sau vừa đi đến Tôn Phủ, trong mười năm này, không có một lần trở lại núi, ai biết bây giờ nàng còn có nhận sư môn Thái Bạch Tông này hay không?