"Hừ, quả thực là tiểu nhân đắc chí!"
Thấy đám người tấp nập lui tới, khiến cho Thanh Khê Cốc thanh u an tĩnh trong ngày thường biến thành chợ bán thức ăn, trong một góc xa xa khác, đệ tử chân truyền Thanh Khê Cốc Lý Hoàn Chân đã là tràn đầy ghen tức, phát ra âm thanh lạnh lùng nói: "Người khác không biết, ta còn không biết sao, hắn đả thương huyết mạch Tôn Phủ, chuyến đi này không biết là tốt hay là xấu đâu, hiện tại vui vẻ như vậy, nói không chừng ngay cả đầu cũng đều sắp giữ không được!"
Ở bên cạnh hắn, là mấy vị đệ tử run run rẩy rẩy, trước kia là tâm phúc của hắn bây giờ đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, nghe được lời nói không dễ nghe của Lý Hoàn Chân, lo lắng bị Phương Quý nghe được, từng người bị hù run rẩy, nhỏ giọng hỏi: "Vậy phần hạ lễ mà sư huynh chuẩn bị này, đến tột cùng có muốn đưa qua hay không?"
"Đưa, đương nhiên phải đưa!" Lý Hoàn Chân hừ lạnh một tiếng, tràn đầy vẻ không vui, tức giận nói: "Hắn đã là người Tôn Phủ, vạn nhất đi đến Tôn Phủ không có bị người giết chết, ngược lại còn đứng vững vàng bước chân, vậy nếu vào thời điểm này không tặng lễ, hắn trở về chẳng phải là sẽ gây phiền phức cho ta?"
Ôm cái ý tưởng này, còn có đám người Lữ Phi Nham Hồng Diệp Cốc, phàm là người trước kia đã từng có mâu thuẫn với Phương Quý, lúc này cũng đều tranh thủ thời gian luống cuống tay chân chuẩn bị hạ lễ, cho dù là chính mình không dám lộ diện, cũng phải tìm người hỗ trợ đưa qua, không phải vì cái gì khác, chỉ lo lắng tên này sau khi trèo lên cành cây cao, trở về liền gây phiền phức cho mình, người ta là người Tôn Phủ, không thể trêu vào...
"Uông uông uông..."
Phương Quý đang bận xã giao, bỗng nhiên có tiếng chó sủa vang dội trong toàn bộ Thanh Khê Cốc.
"Cẩu Yêu từ đâu tới?"
Tất cả mọi người giật mình ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ở phía đông Thanh Khê Cốc, một con quái xà vảy trắng dài đến ba trượng, một đường sủa to, đong đưa cái đuôi nhỏ cưỡi gió bay tới, chỉ thấy một thân vảy trắng của nó không dính một hạt bụi, phản chiếu ánh sáng dưới ánh mặt trời, độc giác trên đỉnh đầu, dài ra gần gấp đôi, đen nhánh tỏa sáng, giống như trường thương, cưỡi gió mà đến, bên người lại có mây trắng như có như không hiển hiện.
Theo tiếng sủa vang vọng khắp Thanh Khê Cốc, một thân khí thế hung ác chấn nhiếp tứ phương, khiến cho các linh thú do đệ tử Thanh Khê Cốc nuôi dưỡng đều bị hù chạy tán loạn xung quanh, nhất là lão hổ gặp ai cũng cười kia, lúc này chỉ là cụp cái đuôi xuống, nằm rạp ở trên mặt đất.
"Vượng Tài, ngươi đã biến thành hung thú rồi sao?" Phương Quý quay đầu nhìn lại, lập tức mừng rỡ, đưa tay vẫy vẫy, đầu Anh Đề kia đã bay thật nhanh đến trước người hắn, đầu to không ngừng cọ ở trên đùi hắn, Phương Quý cười ha ha, cầm một cái đùi gà ném ra, Vượng Tài liền há miệng nuốt vào.
"Đây...đây là dáng vẻ hung thú nên có sao?"
Các đệ tử Thanh Khê Cốc ở bên cạnh, thấy vậy liền ngây người.
Còn có một đám càng ngốc hơn tự lẩm bẩm: "Đây là dáng vẻ một con rắn nên có sao?"
"Chúc mừng Phương Quý sư đệ..."
Đi theo sau lưng Anh Đề tới, còn có một vị chấp sự trẻ tuổi áo bào tro, bên người có mấy vị đệ tử Ngự Thú Viện đi theo, hắn đạp trên mây trắng mà đến, nhảy xuống mây từ phía xa xa, ôm quyền đối với Phương Quý, nói: "Con linh thú này, đã từng đi theo Phương Quý sư đệ trong bí cảnh, lập ra đại công, sau khi trở về sơn môn, tông chủ liền yêu cầu chúng ta điều dưỡng nó thật tốt, trợ giúp nó tiến hóa, đệ tử trên dưới Ngự Thú Viện chúng ta không dám thất lễ, đưa nó đến Thanh Long Trì trợ giúp nó thay máu, đưa đến Bạch Hổ Thung luyện cốt cho nó, đưa đến Chu Tước Đài trợ giúp nó ngưng thần, đưa đến Huyền Vũ Động trợ giúp nó thăng linh, bây giờ may mắn không nhục mệnh, rốt cục đã thành công trợ giúp nó tiến hóa thành hung thú, vừa vặn bồi tiếp Phương Quý sư đệ đi đến Tôn Phủ tiếp tục lập đại công!"
"Đa tạ đa tạ, mau ngồi xuống uống rượu!"
Phương Quý cảm giác được sự biến hóa trên người của Anh Đề, cũng cảm thấy mừng rỡ, linh thú không biết tu hành giống như tu sĩ, bởi vậy muốn tiến giai, hoặc là cơ duyên xảo hợp, hoặc là cần chuyên gia trợ giúp nó tấn thăng, mà Ngự Thú Viện của Thái Bạch Tông, lại chính là chuyên gia trong phương diện này, trong hai tháng, đã thành công trợ giúp Anh Đề tấn thăng, thứ nhất là do nó đã lập công lớn, thứ hai, chắc hẳn cũng là do tiên môn cố ý chiếu cố.
"Phương Quý...Phương Quý tiểu sư thúc!"
Vừa mới ngồi xuống, lại có một vị tiểu đồng thở hồng hộc chạy tới, chính là đồng tử ở bên người Bạch Thạch trưởng lão, hắn ôm một quyển sách đỏ trong ngực chạy tới trước mặt của Phương Quý, thở hổn hển mấy hơi, liền đưa sách đỏ cho Phương Quý, nói: "Đây là danh mục quà tặng sư phụ ta chuẩn bị, ngươi cần phải xem cho rõ ràng, sư phụ nói, đến Tôn Phủ, đều phải cẩn thận đưa lễ, chuẩn bị trên dưới!"
"Cái đệch, nhiều như vậy?" Phương Quý lật ra vài tờ, lại là giật nảy cả mình, Thái Bạch Tông hào phóng đến như vậy?
Sau khi suy nghĩ một chút mới nói: "Những vật này, không phải là đổ đầy một chiếc thuyền pháp đó chứ?"
Tiểu đồng kia lắc đầu, duỗi ba ngón tay ra nói: "B chiếc thuyền pháp!"
"Ta biết rồi!" Phương Quý đưa tay nhấn hắn ngồi xuống cái bàn ở bên cạnh, nói: "Ngươi cũng uống rượu đi!"
Tiểu đồng kia lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: "Ta mới 10 tuổi, không thể uống rượu!"
Phương Quý khinh thường nói: "Nói hươu nói vượn, ta 5 tuổi đã uống, không có việc gì!"
"Phương Quý sư đệ..."
Vừa mới rót rượu cho tiểu đồng kia, giữa không trung liền lại nghe được có người gọi, Phương Quý ngẩng đầu, chỉ thấy người tới là một vị chấp sự Chiêu Nghi Điện, hắn đứng ở giữa không trung, chắp tay đối với Phương Quý, nói: "Sứ giả của tiên môn tứ phía đều đã đến Thái Bạch Tông chúng ta ăn mừng, tông chủ đang chào hỏi bọn hắn ở trước Công Đức Điện, bảo ta đến đây gọi ngươi đi qua!"
"Tốt, ta sẽ đi ngay!" Phương Quý vội vàng đáp ứng, nhảy lên trên đám mây của vị chấp sự kia, bây giờ hắn cũng đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, cũng có thể điều khiển mây trắng, chỉ là căn cơ bất ổn, còn chưa thuần thục, chỉ có thể mượn nhờ mây trắng của người khác, mà sau khi hắn bước lên mây trắng, vị chấp sự kia liền nhỏ giọng nói với hắn: "Ba vị tông chủ Khuyết Nguyệt, Hàn Sơn, Hỏa Vân, đều mang đến một kiện dị bảo Ma Sơn, tông chủ giúp ngươi lựa chọn hai kiện, đã cất kỹ, chờ sau khi ngươi kính rượu xong, liền có thể mang theo hai kiện dị bảo kia trở về, nhưng chớ có để lộ ra..."
"Tốt, tốt!" Phương Quý nghe được thế mà thật sự có dị bảo Ma Sơn cầm về, lập tức quá đỗi vui mừng.
Thế là hai người đi đến Công Đức Điện, từ phía xa xa, liền đã nhìn thấy ở phía trước Công Đức Điện, chính là người đông nghìn nghịt, sứ giả các phương tiên môn đã đứng đầy ở trong quảng trường trước Công Đức Điện, mà đám người tông chủ Thái Bạch Tông cùng với các vị trưởng lão, thì đều đang tiếp đãi từng người.