Chỉ thấy ở trên xà nhà đại điện, Ma Thai đã treo tòng teng ở nơi đó, phiêu phiêu đãng đãng đã không biết bao nhiêu ngày rồi.
"Tại sao lại treo cổ rồi?" Phương Quý có một chút trợn tròn mắt, tốt xấu cũng đã có kinh nghiệm, đi lên bắt lấy chân của Ma Thai Kỳ Cung lôi xuống.
"Đau..." Ma Thai bị ném xuống đất, đầu tiên là kêu lên một tiếng, sau đó mới chậm rãi tỉnh lại, mở mắt thấy được Phương Quý trước mắt, nước mắt lập tức chảy dài, ủy khuất mà nói: "Ngươi...ngươi rốt cuộc cũng chịu tới rồi, ngươi nói chuyện không có giữ lời gì hết, còn không bằng để ta chết đi cho rồi..."
Vừa nói vừa nấc, hiển nhiên là muốn gào khóc, nhưng cảm xúc còn chưa có ấp ủ tốt, Phương Quý đột nhiên khóc rống lên trước, tiếng khóc lập tức đè ép thanh âm của nó, khóc cứ gọi là rất thương tâm, cứ gọi là rất bi thiết, khiến cho Ma Thai Kỳ Cung cũng đều phát mộng, sững sờ một lát, mới cẩn thận từng li từng tí vỗ bờ vai của Phương Quý, hỏi: "Đừng khóc, ngươi sao thế?"
"Ta rất buồn, chỉ sợ không sống được mấy ngày..." Phương Quý khóc rất là thương tâm, ngừng cũng đều không ngừng được, vừa khóc vừa nhìn trộm Ma Thai Kỳ Cung.
"Trước tiên đừng khóc, nói cho ta biết chuyện là như thế nào..." Thấy Phương Quý khóc như mưa, Ma Thai Kỳ Cung ngay cả sự tình mình treo cổ cũng đều quên hết.
"Ta gặp xui xẻo, lúc ấy vì nhanh thả ngươi đi, ở trong bí cảnh tiên môn, ta cứ phải nói là rất liều mạng, chỉ muốn nhanh chóng Trúc Cơ, kết quả thì sao, liền đối mặt cùng với một vị huyết mạch Tôn Phủ, nàng muốn cướp tài nguyên Trúc Cơ của ta, ta có thể đáp ứng sao? Ta không Trúc Cơ, còn làm thế nào để thả ngươi đi? Thế là ta nhất thời xúc động, suýt chút nữa đã làm thịt nàng, chuyện này thế nhưng rất tồi tệ, đã đắc tội với người Tôn Phủ, không phải sao, vừa mới Trúc Cơ thành công không bao lâu, liền bị Tôn Phủ bắt đến đây, xem ra là muốn trả thù ta, từng người đứng xếp hàng muốn đánh giết ta..."
Nhìn qua khuôn mặt hiếu kỳ của Ma Thai Kỳ Cung, Phương Quý nói cứ phải gọi là hiên ngang lẫm liệt, bi thảm tuyệt vọng.
"Tại sao lại vấp phải chuyện xui xẻo như thế?" Ma Thai Kỳ Cung nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lẩm bẩm phụ họa.
"Ài, đúng thế, làm sao lại vấp phải chuyện xui xẻo như thế?" Phương Quý thở dài theo nó, bỗng nhiên tập trung hai mắt nhìn vào Ma Thai Kỳ Cung, hỏi: "Chẳng lẽ không phải là phiền phức do ngươi cùng với ta trêu chọc tới?"
Ma Thai Kỳ Cung lập tức giật nảy cả mình, liên tục khoát tay nói: "Không có quan hệ với ta, ngươi đừng lừa ta..."
"Làm sao lại không có quan hệ?" Phương Quý thở phì phò nhìn nó nói: "Nếu không phải bởi vì ngươi muốn đoạt xá ta, ám thương bản nguyên khô kiệt của ta liền sẽ không hiển lộ ra nhanh như thế, không hiển lộ ra nhanh như thế, cũng không cần phải vội vã tiến vào bí cảnh như vậy, không tiến vào bí cảnh, liền sẽ không gặp được vị huyết mạch Tôn Phủ kia, không gặp được nàng, liền sẽ không đánh nàng, không đánh nàng, hiện tại cũng sẽ không dẫn xuất ra phiền toái lớn như vậy...tất cả những chuyện này đều là bởi vì ngươi!"
Ma Thai Kỳ Cung nghe thế liền ngây người, bỗng nhiên giống như bị lửa thiêu mông nhảy dựng lên: "Ngươi đến cùng muốn làm cái gì?"
"Làm gì?" Phương Quý bỗng nhiên biểu hiện ra vẻ đau xót muốn chết, thở dài: "Ta còn có thể muốn làm cái gì chứ, ta là người nói lời giữ lời, nếu đã đáp ứng sau khi Trúc Cơ sẽ thả ngươi đi, vậy liền nhất định phải thả ngươi đi, lần này tới, chính là thương lượng chuyện này với ngươi..."
Ma Thai Kỳ Cung lập tức trở nên hưng phấn, hai mắt sáng lên, hỏi: "Thật chứ?"
"Ừm!" Phương Quý gật đầu nhẹ, lại nghiêm túc nhìn Ma Thai một chút, nói: "Xem ra ngươi còn không hiểu rõ ta, con người của ta thật ra là phi thường giảng nghĩa khí, nói lời giữ lời, thà rằng để cho mình chịu khổ, cũng không để cho bằng hữu ăn thiệt thòi, đương nhiên, cũng bởi vì ta giảng nghĩa khí, cho nên bằng hữu ở bên cạnh ta cũng đều rất giảng nghĩa khí, từ thôn Ngưu Đầu đến Thái Bạch Tông, liền không có bằng hữu nào là vào thời điểm ta gặp nạn sẽ chủ động bỏ ta rời đi, giữa người và người, không phải chính là giảng tình cảm hay sao?"
"Chuyện này..." Lúc đầu Ma Thai Kỳ Cung nghe rất vui vẻ, nhưng từ từ lại cảm thấy có mùi gì đó không đúng lắm, trong ánh mắt có một chút tránh né, một lát sau, mới cố lấy dũng khí, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chuyện kia...nếu như vào thời điểm ngươi gặp nạn muốn rời bỏ ngươi thì sao?"
"Người như vậy, còn có thể được tính là bằng hữu?"
Phương Quý vỗ vỗ bả vai của Ma Thai Kỳ Cung, thuận thế dùng sức bóp một cái, cười nói: "Đối phó với người như vậy, còn giảng tình cảm, giảng nghĩa khí cùng với hắn? Ha ha, một ngày đánh hắn ba mươi lần cũng đều không đủ, còn phải phải treo ngược hắn lên cầm roi quất..."
Ma Thai Kỳ Cung bỗng nhiên run rẩy, ánh mắt có một chút hoảng sợ.
"Ha ha, đừng có nói là bây giờ ngươi liền muốn rời đi?" Phương Quý giống như là rốt cục cũng lấy lại tinh thần, cười híp mắt nhìn Ma Thai Kỳ Cung.
"Ta..." Bờ môi của Ma Thai Kỳ Cung run rẩy, do do dự dự hỏi: "Ta...ta đi rồi, một mình ngươi có thể ứng phó với cục diện bây giờ không?"
"Đương nhiên là không ứng phó được!"
Phương Quý trả lời rất đơn giản lưu loát, trong ánh mắt nhìn Ma Thai Kỳ Cung rất có thâm ý.
Ma Thai Kỳ Cung đón ánh mắt thành khẩn của hắn, bỗng nhiên run run một chút, rầu rĩ, thống khổ, rốt cục vẫn lấy dũng khí hỏi một câu: "Chuyện kia...chuyện kia...ngươi bây giờ ở trong tình cảnh này, ta còn có thể giúp ngươi được việc gì hay không?"
"Có!" Phương Quý mừng rỡ, thuận miệng trả lời: "Tình cảnh hiện tại của ta, kỳ thật là thực lực cá nhân còn chưa mạnh, cho nên ở trong Tôn Phủ, ai cũng có thể khi dễ ta, hiện tại nếu có người có thể giúp ta sửa sang một chút công pháp tu hành cảnh giới Trúc Cơ, thực lực của ta trở nên mạnh hơn, liền ai cũng không sợ...A? Tại sao ngươi lại hỏi ta cái vấn đề này, chẳng lẽ ngươi muốn chủ động ở lại giúp ta sao?"
Sắc mặt của Ma Thai Kỳ Cung đại biến, liên tục khoát tay nói: "Ta không có..."
Phương Quý đã tràn đầy vẻ mừng rỡ, nắm lấy bả vai của Ma Thai Kỳ Cung, cảm động nói: "Ngươi thật sự là một người bạn tốt!"
"Làm sao có cảm giác giống như là bị lừa rồi?" Ma Thai Kỳ Cung lập tức nước mắt chảy dài, luôn cảm giác có chỗ nào không đúng.
"Tốt, bớt nhiều lời, làm việc nhanh lên đi, sớm chỉnh lý ra công pháp giúp ta, ngươi cũng sớm được thả ra đúng không?" Phương Quý lập tức thu lại vẻ mặt buồn bã tuyệt vọng, hào sảng cười cười vỗ vỗ bả vai của Ma Thai Kỳ Cung, nói: "Tình huống của ta, ngươi cũng biết, nhanh suy nghĩ giúp ta, ta đến tột cùng nên tìm kiếm dạng công pháp gì, mới có thể đi xa hơn tại cảnh giới Trúc Cơ!"
Ma Thai Kỳ Cung sắp khóc nói: "Đã nói rõ rồi, giúp ngươi chỉnh lý tốt, ngươi nhất định phải thả ta đi!"
Phương Quý nghiêm túc nhìn vào nó nói: "Ngươi yên tâm, đối với bạn bè tốt ta luôn luôn nói lời giữ lời!"
"Ngươi về sau cũng không thể ngó lơ lời kêu gọi của ta..."
"Được rồi!"
"Càng không thể không có việc gì liền động thủ đánh người..."
"Sao có thể chứ..."
"Ngươi còn cần tìm nhiều linh đan bảo dược dưỡng thần thức hơn..."
"Ngươi nói đủ chưa..."