"Chết ở chỗ này, tốt xấu còn có khả năng đầu thai chuyển thế, đi đến Tôn Phủ, há không phải là trở thành con mồi của yêu ma?" Mà nghe lời nói của Lục Đạo Duẫn, vị thủ lĩnh thổ phỉ kia cũng cất tiếng đau buồn hô lớn lên.
"Người tu hành trước tiên phải tu tâm, đám người quên tổ tiên như các ngươi, cam nguyện làm chó săn cho Tôn Phủ, tu ngay cả gốc rễ cũng quên, cốt khí cũng mất đi, có mặt mũi gì mà tự xưng là bất phàm, đợi đến một ngày Tôn Phủ bị đánh vỡ, các ngươi ắt sẽ bị người trong thiên hạ giết sạch..."
Lúc này, Phương Quý đã nhìn ra thế cục trong sân, đám thổ phỉ tuyệt đối không có phần thắng, trong lòng của vị thủ lĩnh thổ phỉ kia cũng phi thường rõ ràng, nhất thời trong lòng tuyệt vọng, bỗng nhiên nghiêm nghị quát to, cũng không biết đây là vì trả lời lời nói của Lục Đạo Duẫn, hay là muốn dùng loại phương pháp này, nói cái hậu quả này cho đồng bọn biết.
Khi lời nói rơi xuống, thủ lĩnh thổ phỉ cũng đột nhiên hạ quyết tâm, trong mắt lóe lên một tia quyết tuyệt, đột nhiên liều lĩnh, xông ra khỏi kiếm vân quanh người, bay lên giữa không trung, há mồm phun ra một cái hồ lô màu đen, sau đó cắn chót lưỡi, phun một sợi tinh huyết bản mệnh vào trong hồ lô, liền thấy ở trên hồ lô màu đen hiện ra đạo đạo hồng văn, đánh thẳng về chiếc đèn lưu ly ở trên không trung.
Ngay vào lúc đó hắn liền quay người chạy trốn, thế như thiểm điện.
Chỉ là vừa vặn không khéo, phương hướng hắn đào tẩu, thế mà chính là nơi mà Phương Quý đang ẩn nấp.
"Không tốt, tặc nhân muốn chạy trốn!"
Lục Đạo Duẫn đang khốn trụ thủ lĩnh thổ phỉ, dự định bắt sống hắn, bỗng nhiên nhìn thấy đối phương tình nguyện thụ thương, cũng muốn cưỡng ép tránh thoát khỏi kiếm vân của mình, cảm thấy kinh hãi, vào lúc muốn chạy tới, đã thấy hồ lô màu đen đánh tới đèn lưu ly trên đỉnh đầu của mình, mặc dù không biết rõ hồ lô này có gì cổ quái, nhưng chắc chắn không phải là thứ bình thường, không dám thật sự để cho nó đụng vào trên đèn lưu ly, bởi vậy ở trong lúc cấp bách, chỉ có thể thuận thế vung một kiếm về phía trước, sau đó liền quay người đánh về hướng hồ lô màu đen.
"Xùy..." Thủ lĩnh thổ phỉ cưỡng ép đột phá kiếm vân, bản thân đã bị trọng thương, lại bị một kiếm này của Lục Đạo Duẫn cách không quét trúng sau lưng, thân hình càng là lảo đảo, nhưng vẫn mượn dư thế, vọt thẳng về phương hướng tây bắc, thân hình như điện, tốc độ cực nhanh, đám người Triệu Hồng, Ngụy Giang Long, Tề Viễn Đồ ở cách đó không xa thấy thế, lập tức kinh hãi, nhao nhao ngự kiếm bay đến, muốn bắt đối phương lại.
Bất quá cũng vào lúc này, Lục Đạo Duẫn ở phía sau đã đánh một chưởng vào hồ lô màu đen, lại chỉ nghe ầm một tiếng, thiên địa lập tức đại biến.
Hồ lô màu đen sụp đổ, thế mà sinh ra một mảnh sương đen, phảng phất như là bóng đêm nồng đậm đến cực hạn vậy, trong chốc lát liền tràn ngập trong hai ~ ba dặm phạm vi chung quanh, khiến cho người ta hoàn toàn không phân rõ được phương hướng, thậm chí là ngay cả thần thức cũng đều hứng chịu ảnh hưởng...
"Nguyên lai là hắn muốn thừa dịp hỗn loạn để đào tẩu!" Lục Đạo Duẫn lập tức hiểu rõ, trầm giọng quát chói tai: "Nhanh ngăn hắn lại!"
"Hắn không đi được!" Một tiếng quát khẽ vang lên, chính là Triệu Hồng vừa mới kết liễu đối thủ, hắn có khoảng cách gần vị thủ lĩnh thổ phỉ kia nhất, lập tức chạy tới.
Thế như thiểm điện, vội vã rút ngắn khoảng cách cùng với vị thủ lĩnh thổ phỉ kia!
Vị thủ lĩnh thổ phỉ kia muốn mượn nhờ sương mù tràn ra từ trong hồ lô màu đen để đào tẩu, cũng không khỏi quá coi thường bọn hắn!
"Cái quái gì thế?" Cũng vào lúc này, cả người Phương Quý đều phát mộng.
Hắn vốn đang trốn ở một bên, trong lòng còn đang suy nghĩ có nên xuất thủ đoạt công lao hay không, lại không ngờ được dị biến bỗng nhiên nảy sinh, vị thủ lĩnh thổ phỉ kia thế mà chủ động chạy về phía hắn, đây quả thực là người ngồi trong nhà, tiền rơi xuống từ trên trời...
Chuyện này, tự nhiên là chuyện tốt, nhưng Phương Quý vào lúc này, trong lòng lại không cảm thấy cao hứng.
Tâm thần của hắn, lúc này còn đang đắm chìm trong lời nói của vị thủ lĩnh thổ phỉ trước khi đào tẩu.
"Đám người quên tổ tiên như các ngươi, cam nguyện làm chó săn cho Tôn Phủ…"
"Tu ngay cả gốc rễ cũng quên, cốt khí cũng mất đi, có mặt mũi gì tự xưng là bất phàm…"
Những lời này, nghe như thế nào cũng đều giống như là thủ lĩnh thổ phỉ chửi ầm lên trong tuyệt vọng, nhưng hết lần này tới lần khác khi đối phương hô lên câu nói giận dữ không cam lòng cùng với ẩn tàng hận ý và bất đắc dĩ này, lại không hiểu sao khiến cho một sợi dây nào đó trong lòng của Phương Quý bị xúc động một chút.
Phương Quý từ nhỏ nghe lão Chu mù lòa kể chuyện xưa tại thôn Ngưu Đầu, lại học viết chữ cùng với Trương tú tài, trong lòng một mực có một cái ý niệm hành hiệp trượng nghĩa, hắn cảm thấy như thế là rất uy phong, rất có mặt mũi, hơn nữa sẽ có tiền tiêu không hết, rượu uống không hết, gà ăn không hết...thế là bình thường hắn cũng làm như vậy, một mực yêu cầu chính mình rất nghiêm khắc, muốn làm một Tiên Nhân tốt trong truyền thuyết.
Đương nhiên, bình thường thỉnh thoảng sẽ đi lệch hướng một chút, hoặc nói là thường xuyên đi lệch hướng, nhưng Phương Quý cảm thấy mình ở trên phương hướng lớn là chưa từng thay đổi...
Mà lần ra ngoài tập phỉ này, hắn cũng không có cảm giác gì không đúng, Tôn Phủ cung cấp cho mình ăn uống mỗi ngày, vậy đi ra ngoài giúp Tôn Phủ làm việc cũng là chuyện đương nhiên, huống hồ những người này đoạt đồ vật của Tôn Phủ, đó chính là tặc, bắt bọn hắn thì có gì không đúng?
Hết thảy đều phảng phất như là sự tình đương nhiên, nhưng sau khi thấy được trận chiến này, lại làm cho trong lòng của Phương Quý có một chút không thoải mái.
Là bởi vì nhìn thấy đám người Lục Đạo Duẫn giết người quá ác, quá ngông cuồng, hay là bởi vì sự phẫn nộ cùng với không cam lòng lộ ra ngoài khi những người này đối mặt với sự vây giết của đám người Lục Đạo Duẫn?
Phương Quý cũng không thể nói rõ ràng, nhưng không hiểu sao ở trong lòng lại có một chút không thoải mái.
Tất cả tưởng niệm, loại cảm xúc đột nhiên xuất hiện kia, kỳ thật cũng chỉ trong nháy mắt, vào lúc Phương Quý còn chưa kịp phản ứng, thủ lĩnh thổ phỉ cũng đã vọt tới trước người của hắn, lúc này Phương Quý vốn nên xông lên ngăn cản đối phương, lại do dự một chút.
Bất quá, cũng ngay vào lúc do dự, đối phương thế mà rớt thẳng xuống, ngã ở trước người của Phương Quý.
Phương Quý lập tức cảm thấy kinh hãi, nhìn chăm chú vào đối phương, đã thấy hai mắt của thủ lĩnh thổ phỉ thế mà trừng trừng, đã sớm tắt thở.
Phương Quý sửng sốt một chút mới phản ứng được, nguyên lai thủ lĩnh thổ phỉ vừa rồi cưỡng ép đột phá kiếm vân của Lục Đạo Duẫn, liền đã bị trọng thương, hắn lại dùng tinh huyết bản mệnh tế khởi cái hồ lô màu đen kia, xem ra cũng đã khiến cho hắn trả giá cực lớn, càng quan trọng hơn là, vào lúc hắn vội vã đào tẩu, Lục Đạo Duẫn đã chém tới một kiếm vào sau lưng của hắn, rốt cục đã triệt để đánh tan sinh cơ của hắn.
Nhìn thấy hắn chạy trốn về cái phương hướng này, trên thực tế là bị kiếm khí của Lục Đạo Duẫn đẩy tới.