Phương Quý vừa nói vừa tức giận chuyển hướng sang đám người Triệu Hồng cùng với Tề Viễn Đồ, quát: "Còn có mấy người các ngươi, vì tranh công, thế mà không nói một lời liền hạ sát thủ đối với ta, nếu không phải bản lãnh của ta lớn hơn các ngươi, lúc này chỉ sợ là đã bị các ngươi giết, thật sự là quá ác độc!"
Một câu nói khiến cho sắc mặt của đám người Lục Đạo Duẫn đại biến, vừa biệt khuất vừa phẫn nộ.
Lục Đạo Duẫn đã thực sự căm hận Phương Quý, hơn nữa còn có một chút lo lắng, bởi vì những gì Phương Quý nói là sự thật.
Chính mình dọc theo con đường này, tân tân khổ khổ, thông qua Triệu Hồng cùng với Tề Viễn Đồ, vận dụng lực lượng của Triệu gia cùng với Lăng Hư Tông, lúc này mới tìm được đám thổ phỉ này, vốn là một công lao lớn, nhưng nếu như Phương Quý trở về Tôn Phủ thật sự đi nói lung tung, nói mình vì tranh công, suýt nữa để cho thủ lĩnh thổ phỉ trốn đi mà nói, như vậy đại công của mình sẽ bị giảm bớt, thậm chí là có khả năng bị hoạch tội.
Mà đám người Tề Viễn Đồ thì là càng nổi giận, vừa rồi ở trong một mảnh đen sì, ngươi lại không mở miệng nói chuyện, chúng ta làm sao biết đó là ngươi, mấu chốt nhất là, rõ ràng là ngươi đánh chúng ta bị thương trước, kém chút nữa là ngay cả Tề Viễn Đồ cũng đều bị giết, bây giờ lại bị ngươi cáo trạng?
Trong lòng vừa tức vừa giận, hận không thể dùng một ngụm nuốt Phương Quý.
"Lục đạo huynh, tên tiểu quỷ này nói năng bậy bạ, chỉ muốn tranh công, không bằng chúng ta..."
Cũng đúng vào lúc này, Triệu Hồng bỗng nhiên căm hận hô lên, ánh mắt dừng ở trên người của Phương Quý, mới vừa rồi hắn bị Phương Quý đả thương, trong lòng vừa kinh vừa sợ, hận ý đối với Phương Quý cũng mạnh nhất, thấy thế cục bây giờ không đúng, liền bỗng nhiên đưa ra ý kiến.
Đám người Lục Đạo Duẫn nghe vậy, trong lòng cũng đều giật mình, hiểu được ý tứ của hắn.
Bây giờ là lúc nửa đêm, chung quanh không có ai, nếu thật sự giết Phương Quý, đổ lên trên người của thổ phỉ, ngược lại là ai cũng không biết được...
Bất quá địa phương mấu chốt là ở chỗ, vừa rồi Phương Quý lặng yên không một tiếng động, liền liên tiếp đánh bại ba người Triệu Hồng, Ngụy Giang Long, Tề Viễn Đồ, một thân thực lực quả nhiên là cường đại ngoài ý liệu, đám người bọn hắn nếu thật sự muốn giết hắn, có thể nắm chắc khiến cho hắn không thể đào tẩu?
Trọng yếu nhất chính là, quan hệ của hắn cùng với Thanh Vân Gian không tệ...
Sau khi giết hắn, không biết Thanh Vân Gian có gây khó dễ với bọn hắn hay không...
"Các ngươi muốn làm gì, giết ta diệt khẩu sao?" Phương Quý thấy ánh mắt của Triệu Hồng, trong lòng cũng run lên, lui về sau một bước, lạnh giọng hô lên.
Đám người Lục Đạo Duẫn bị hắn nói trúng tâm tư, trong lòng cũng có một chút ngưng tụ, nhất thời ngược lại khó mà làm ra lựa chọn.
"Ha ha, chư vị đồng đạo, đã bắt được thủ lĩnh thổ phỉ rồi?" Cũng đúng vào lúc này, ở trong bóng đêm xa xa, bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng cười.
Đám người Lục Đạo Duẫn cảm thấy kinh hãi, nghe được đó là thanh âm của Thanh Vân Gian, vội vàng thu hồi tất cả sát cơ trong lòng, chắp tay đối với chỗ truyền thanh âm đến, cười nói: "Thanh Vân đạo hữu tới rất đúng lúc, đã tìm về được Hỏa Tàng Thạch, đám tặc nhân kia cũng đều đã chết hết, vào thời điểm về tới Tôn Phủ, còn phải nhờ Thanh Vân đạo hữu đánh giá thành tích..."
Phương Quý chen miệng nói: "Bọn hắn đề phòng hai chúng ta, không nói cho ngươi cũng không nói cho ta, nhưng vị thủ lĩnh thổ phỉ này, vẫn là do ta giết!"
Đám người Lục Đạo Duẫn nhất thời trợn mắt nhìn sang Phương Quý.
Phương Quý quay đầu huýt sáo một tiếng, tràn đầy vẻ đắc ý, căn bản không để ý đến sự tức giận của bọn hắn.
"Mọi người cùng nhau đi ra ngoài, là công lao của ai thì chính là của người đó, còn có người dám đoạt hay sao?" Thanh Vân Gian hiện thân đi ra từ trong bóng đêm, cười một tiếng, lại hỏi Lục Đạo Duẫn: "Tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng?"
Lục Đạo Duẫn đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên Triệu Hồng ở bên cạnh mở miệng nói: "Đám thổ phỉ đã đều đã đền tội, thuyền pháp thương đội bị cướp cũng ở nơi đây, bất quá Đông Lai Tông bao che thổ phỉ, cũng không thể tha thứ, không giết bọn hắn, chỉ sợ là không thể trừ hậu hoạn thổ phỉ ở nơi này!"
Đám người ở chung quanh phản ứng lại, đều gật đầu nói: "Đúng là nên làm như thế!"
"Đông Lai Tông cũng phải giết?" Ngược lại là Phương Quý ở bên cạnh, nghe thấy lời này, lập tức cảm thấy nao nao, ánh mắt có vẻ hơi do dự.
Cũng không lâu lắm, đám người Lục Đạo Duẫn đã đi vòng chung quanh, bêu đầu mười tên thổ phỉ kia, sau đó kiểm tra hàng hóa trên thuyền pháp, phân người điều khiển thuyền pháp, trực tiếp chạy về phía Đông Lai Tông, sát khí lẫm liệt, giống như một mảnh mây đen bao phủ tới.
Mà Phương Quý thì không hiểu sao lại cảm thấy có một chút ngột ngạt, không nói một lời đi theo đám người Lục Đạo Duẫn.
"Minh Quân sư đệ, bày trận phong sơn, trên dưới Đông Lai Tông, không thể thả một người!"
Lục Đạo Duẫn trầm giọng hét lớn, ra lệnh cho Trương Minh Quân phong núi, sau đó trực tiếp chạy thẳng về phía Đạo Đức Điện trong Đông Lai Tông, đám người Ngụy Giang Long thì lập tức xông về chư phong chung quanh, theo tiếng quát lớn của bọn hắn, trong núi an tĩnh lập tức hỗn loạn tưng bừng, từng đệ tử Đông Lai Tông bị xua đuổi đến trước Đạo Đức Điện, có người tràn đầy mê mang, có người chưa tỉnh ngủ, không biết là đại hoạ sắp đến.
Mà Lục Đạo Duẫn thì tạm thời không để ý tới những đệ tử Đông Lai Tông này, chỉ là tiến quân thần tốc, tiến vào trong Đạo Đức Điện, đã thấy vị tông chủ Đông Lai Tông già nua kia, đang ngây ra như phỗng ngồi ở trước hương án, hai mắt vô thần, nhìn ánh nến trước mặt.
Mà ở bên cạnh hắn, mấy vị chấp sự đều đã chân tay run rẩy, nhìn thấy Lục Đạo Duẫn tiến vào, lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu.
"Lão già, ngươi bao che thổ phỉ, sự tình nay đã bại lộ, còn có gì muốn nói hay không?" Lục Đạo Duẫn đứng chắp tay, Triệu Hồng thì xông về phía trước, chỉ vào mũi của lão tông chủ hét lớn.
Lão tông chủ Đông Lai Tông này, ở trong ấn tượng của Phương Quý là một mực nhát gan hèn yếu, bị rống hai câu, liền dâng kiếm gỗ do tổ sư gia để lại lên, có thể nói là một chút cốt khí cũng không có. Nhưng ngoài dự liệu, bây giờ tai họa đã dẫn phát, đại nạn lâm đầu, lão chợt yên tĩnh trở lại, nghe Triệu Hồng gầm thét, cũng chỉ bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, nhìn ánh nến trước mắt.
"Tha mạng..."
"Thần vệ đại nhân tha mạng, những sự tình này không có một chút quan hệ nào với chúng ta..."
Lão tông chủ không có phản ứng, mấy vị chấp sự kia lại vội vã hô lớn, cũng không biết bọn hắn đã dập đầu bao nhiêu cái, trên trán đã tràn đầy vết máu, đá xanh trên sàn nhà cũng bị đập vỡ nát, nhưng lại không cảm thấy đau nhức, chỉ tràn đầy kinh hoảng.
Lục Đạo Duẫn ngay cả nhãn thần cũng đều không có liếc bọn hắn một chút, chỉ nhìn lão tông chủ kia, lãnh đạm nói: "Giả ngây giả dại cũng đã vô dụng, đã sớm biết Đông Lai Tông các ngươi mắt đi mày lại cùng với thổ phỉ, bây giờ thổ phỉ đã đền mạng, ngươi còn có cái gì để nói?"