Cho nên vào thời điểm bọn hắn xuất thủ, đều cảm giác được, hẳn là có thể dễ dàng đánh bay lão tông chủ này.
Nhưng người nào cũng không nghĩ tới chính là, kết quả lại không giống như sự tưởng tượng của bọn hắn!
Rầm rầm...lão tông chủ kia cầm kiếm mà lên, thân hình đã thẳng tắp, phảng phất như có một loại lực lượng vô danh nào đó, ở chỗ sâu nhất trong thân thể chống đỡ nhục thân cổ hủ của lão, đứng cách lão cách không xa, thậm chí có thể nghe được thanh âm huyết dịch lưu động nhanh chóng trong cơ thể lão, nghênh đón công kích của đám người Lục Đạo Duẫn đánh tới trước người, lão đột nhiên trợn mắt trừng trừng, quay người quét ngang, thần uy tự hiện, quấn quanh đại điện.
Đối mặt với ánh mắt của lão, đám người Lục Đạo Duẫn không hiểu sao cảm thấy trái tim băng giá, nhất thời uy lực huyền pháp trong tay cũng đều yếu đi rất nhiều, càng là cảm giác một kiếm kia của lão tông chủ, giống như là mang theo một loại uy lực không có cách nào hình dung, vượt xa sự tưởng tượng của bọn hắn, thân hình không bị khống chế, bị kiếm uy như thủy triều vọt tới trước người làm cho đăng đăng đăng lùi lại mấy bước, mặt tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Đạng thiên kiêu tuyệt đỉnh Thần Đạo Trúc Cơ như bọn hắn, thế mà bị một lão tu sĩ đã bước nửa chân vào quan tài bức lui?
Điều này sao có thể?
Một lão tu sĩ sắp dầu hết đèn tắt như vậy, làm sao vào lúc này lại thể hiện ra khí thế gần như vô địch?
"Ong ong ong..."
Mà sau khi dùng một kiếm bức lui đám người Lục Đạo Duẫn, phi kiếm ở trong lòng bàn tay của lão tu sĩ kia, cũng là càng ngày càng loá mắt, trên thân kiếm, thế mà dựng dụng ra một loại lực lượng vô hình, hơn nữa loại lực lượng kia còn đang phi tốc tăng trưởng, giống như không nhìn thấy cực hạn, lão bước nhanh về phía trước, dùng một kiếm bức lui đám người Lục Đạo Duẫn, Ngụy Giang Long, Triệu Hồng, Trương Minh Quân, nhấc kiếm lên chém xuống Thanh Vân Gian.
"Chẳng lẽ hắn tu bí pháp quỷ dị gì?" Mà vào lúc này, giật mình nhất, chính là Phương Quý.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn tràn đầy kinh nghi, không thể nào hiểu được nhìn về hướng lão tông chủ Đông Lai Tông.
Hắn không rõ loại lực lượng trên người của tông chủ Đông Lai Tông kia là tới như thế nào, đó đã là lực lượng vượt ra khỏi cực hạn tu vi của lão tông chủ, trong lúc nhất thời, Phương Quý thậm chí còn hoài nghi lão tông chủ này có phải là tu luyện bí pháp tăng cường lực lượng hay không, nhưng kỳ thật hắn cũng biết, đây không phải là bởi vì bí pháp, hắn không cảm giác được khí tức vận chuyển bí pháp từ trên người của lão tông chủ, chỉ có thể nói, đây chính là sức mạnh của bản thân lão bùng lên.
Chỉ là, cỗ lực lượng này đến tột cùng là cái gì?
Vì cái gì vào lúc đối mặt với lão tu này, ngay cả mình cũng đều cảm giác có một chút kính sợ?
"Tông chủ..."
Từ lúc ban ngày thần vệ Tôn Phủ đến thăm, đóng quân ở phụ cận, lại đến bọn hắn bỗng nhiên giáng lâm vào ban đêm, đuổi tất cả mọi người đến phía trước Đạo Đức Điện, lại đến ở trong Đạo Đức Điện, bỗng nhiên truyền ra lời nói bọn hắn muốn giết sạch đệ tử Đông Lai Tông, hết thảy thế cục cũng đều biến hóa quá nhanh, rất nhiều đệ tử Đông Lai Tông, thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra, phản ứng đầu tiên chính là vừa sợ hãi vừa bối rối.
Uy danh của Tôn Phủ cùng với hung phong của thần vệ Tôn Phủ, khiến cho bọn hắn cảm giác trời cũng đã sắp sụp xuống dưới.
Nhưng loại cảm giác bối rối này, khi nghe được lời nói lúc cuối cùng của lão tông chủ, sau đó lại thấy được lão tông chủ ngang nhiên xuất kiếm, rốt cục lại biến thành một loại cảm giác khác, có người bị lời nói của lão tông chủ xúc động, có người thì là nhìn ra thế cục nguy hiểm, trong lòng tức giận, có người cảm thấy đại họa lâm đầu, có người thì cảm thấy hận ý vô biên, có người trong mắt là sợ hãi, có người trong mắt là phẫn nộ!
Càng nhiều, thì là sự sợ hãi ở trong mắt đang thay đổi thành phẫn nộ...
"Đám chó săn Tôn Phủ này muốn giết sạch đệ tử Đông Lai Tông chúng ta, há có thể ngồi chờ chết?" Có người kêu to, liều lĩnh nhảy dựng lên.
"Dù sao cũng chết, không bằng mở đại trận hộ sơn ra, giết sạch đám chó săn Tôn Phủ này..."
Càng có nhiều người hô lớn theo, có người giơ cao đao kiếm, liền muốn vọt về phía đám người Lục Đạo Duẫn, có người thì vội vã chạy về phía trận môn, muốn mở đại trận hộ sơn ra, dường như có một đám cháy dữ dội đi ngang qua, trong nháy mắt đốt cháy toàn bộ Đông Lai Tông.
Mà Lục Đạo Duẫn cùng với đám người Triệu Hồng ở trong Đạo Đức Điện, liền bị đám cháy dữ dội này bao quanh.
Sắc mặt của bọn hắn đều đã trở nên có một chút hoảng sợ, giống như là chân chính cảm nhận được một chút ý sợ hãi.
Bọn hắn đều là thiên tài đứng đầu do tiên môn bồi dưỡng ra, lại lấy được sự bồi dưỡng của Tôn Phủ, có thể nói từng kẻ là rồng trong loài người, đi khắp toàn bộ An Châu, chỉ sợ đệ tử do các đại tiên môn bồi dưỡng ra được, còn lâu mới là đối thủ của bọn hắn, có thể tạo thành uy hiếp cho bọn hắn, đoán chừng cũng chỉ có một số tu sĩ Trúc Cơ cao giai đỉnh phong, có thể là đại tu sĩ Kim Đan.
Nhưng bọn hắn bây giờ hẳn là không sợ bất kỳ ai, bây giờ đối mặt với sự tức giận của lão tông chủ, lại nhìn thấy đệ tử Đông Lai Tông càng lúc càng phẫn nộ, có người nhảy dựng lên muốn liều mạng cùng với bọn hắn, có người muốn mở ra đại trận hộ sơn, lại thật sự bắt đầu sợ.
Bọn hắn cầm kiếm trong tay, lại nhất thời không dám chủ động xuất kích, mà đều bày ra thủ thế!
Liền ngay cả Phương Quý cũng đều có loại cảm giác này, Thanh Vân Gian là bằng hữu của hắn, cho nên hắn đương nhiên sẽ không thể nhìn Thanh Vân Gian bị một kiếm giết chết, thế là hắn do dự, muốn tiến lên, nhưng ngẩng đầu một cái, liền thấy được ánh mắt của lão tông chủ kia, lão tông chủ tràn đầy giận dữ, râu tóc dựng lên, trong mắt giống như là ẩn chứa hai tòa núi lửa, lúc ánh mắt rơi thẳng lên trên mặt của Phương Quý, vô tận hỏa ý nổ tung.
Trái tim nhỏ của Phương Quý, vào lúc này thế mà không nhịn được hơi nhúc nhích một chút.
Lão già trước mắt này, cùng với lão già lúc hắn mới tới liền muốn đưa kiếm gỗ của tổ sư gia cho hắn, thật sự là không giống nhau!
"Trò cười!" Sau đó cũng đúng vào lúc này, Phương Quý còn chưa xuất thủ ngăn cản lão tông chủ, đệ tử Đông Lai Tông ở chung quanh cũng chỉ là lửa giận vừa mới dâng lên, còn chưa có chính xác liều mạng cùng với bọn hắn, một kiếm giận dữ kia của lão tông chủ, cũng chỉ là vừa mới bức lui đám người Lục Đạo Duẫn chung quanh, còn chưa có tiến vào phạm vi ba trượng trước người Thanh Vân Gian, Thanh Vân Gian liền bỗng nhiên mở miệng, thấp giọng nói một câu.
Vừa nói chuyện, hắn chẳng những không có tránh né một kiếm lão của lão tông chủ Đông Lai Tông, mà là tiến hành nghênh tiếp.
Sắc mặt của hắn vẫn là phi thường bình tĩnh, động tác cũng rất bình thản, giống như là đang làm một chuyện rất bình thường, trong lúc nghênh đón, hắn đã giật ra bạch bào trên người của mình, để lộ ra một cái hình xăm trước ngực, đó là một con Ác Quỷ dữ tợn đáng sợ, người khoác áo bào đỏ, sinh động như thật, hai con mắt tham lam nhìn thế gian, phảng phất như lúc nào cũng có thể sẽ nhảy ra vậy...