"Chuyện này...Phương đạo hữu..." Lục Đạo Duẫn lựa chọn từ ngữ cẩn thận ở trong lòng, mới thấp giọng, có một chút gian nan mở miệng, nói: "Có lẽ trước đó chúng ta đúng là có một chút hiểu lầm, mọi người cùng tu hành ở trong một cốc, tương lai cũng sẽ cùng nhau làm việc vì Tôn Phủ, không biết thân thiết cỡ nào, lần sự tình này, là Lục Đạo Duẫn ta làm có một chút không công bằng, ngươi bực tức ở trong lòng ta cũng hiểu được, nhưng chuyện này, dù sao vẫn là..."
"Vẫn là cái gì?" Thanh âm của Phương Quý bỗng nhiên đề cao hơn rất nhiều, hô lên: "Vị thủ lĩnh thổ phỉ kia, chẳng lẽ không phải là ta giết? Lần này trở về, chẳng lẽ không phải là các ngươi muốn cướp công lao của ta? Hừ, lúc ở bên ngoài, các ngươi vẫn muốn bài xích ta ra bên ngoài, thật sự cho rằng ta không biết?"
Nói xong bỗng nhiên cười một tiếng, nói: "Lục lão huynh, các ngươi chính là bắt nạt ta trước!"
Hắn nhấn mạnh hai chữ "bắt nạt", nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lục Đạo Duẫn, cố ý chọc giận hắn.
Dọc theo con đường này đám người Lục Đạo Duẫn xa lánh cùng với giễu cợt hắn, Phương Quý cũng không phải là không thèm để ý.
Hắn lúc ấy chỉ là không có tâm tình để ý tới, bây giờ tâm tình tốt lên, tự nhiên là muốn tận dụng mọi thứ để trả thù.
"Ngươi nói ta bắt nạt ngươi..."
Sự tình thủ lĩnh thổ phỉ đến tột cùng là như thế nào, người khác không biết, trong lòng của ngươi còn không biết hay sao?
Lục Đạo Duẫn lúc này quả thật là tràn đầy bực tức.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của Phương Quý, hắn rốt cuộc cũng hiểu được, nguyên lai vừa rồi mình nghĩ không sai, tên này quả thật mang thù, hơn nữa còn thù dai hơn so với sự tưởng tượng của mình, uổng công chính mình còn tưởng là hắn thực sự khai khiếu, muốn chia tiền cho mọi người...
Lúc đầu ở trong lòng hắn cũng có một chút xấu hổ, nhưng lúc này vừa tức vừa gấp, lửa giận bốc lên đầu, không nhịn được mà bước về phía trước một bước.
Ở trong lòng tràn đầy nộ khí, liền muốn lý luận một phen với Phương Quý.
Nhưng không nghĩ tới chính là, lời còn chưa nói hết, đột nhiên có một đạo kiếm quang "bá" một tiếng bay đến trước mặt.
Đồng thời ở nơi xa vang lên một thanh âm tức giận: "Ngươi dám bắt nạt sư đệ ta?"
"Tình huống là như thế nào?"
Một đạo kiếm quang chém tới bất thình lình như thế, cả người của Lục Đạo Duẫn đều phát mộng.
Lúc đầu lửa giận dâng lên ở trong lòng, muốn lý luận một phen cùng với Phương Quý, lại không nghĩ rằng một kiếm này tới đột ngột như vậy, vào lúc hắn kịp phản ứng, kiếm quang đã chém tới trước người, khiến cho hắn giật nảy cả mình, ngay cả phong độ cũng bất chấp, co đầu lại, vội vã lui về phía sau một bước, lùi quá gấp, ngược lại là suýt nữa đã ngã rầm trên mặt đất, lảo đảo mấy bước lúc này mới khó khăn lắm đứng vững.
Mà trong sát na hắn lùi lại, đạo kiếm quang kia bay sát qua chóp mũi của hắn, trên thân kiếm ẩn chứa thần uy, đã dọa cho hắn sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu nhìn xuống, đá bạch ngọc cứng rắn ở dưới sàn Thần Điện, đã bị cắt ra một cái rãnh gọn gàng.
Không chỉ có Lục Đạo Duẫn, còn có đám người Tề Viễn Đồ, Triệu Hồng ở bên cạnh cũng đều giật nảy cả mình, cùng nhau lui lại.
Sau đó bọn hắn cùng với Phương Quý kinh hồn táng đảm quay đầu nhìn sang.
Trong lòng đều đang suy nghĩ: "Người tới đến tột cùng là ai, một kiếm này lại có bực thần uy này? Chẳng lẽ là những thiên tài đỉnh tiêm trong Tôn Phủ kia xuất thủ? Người này lại có quan hệ thế nào cùng với Phương Quý, thế mà một lời không hợp liền muốn ra tay giết người?"
Mà trong lòng của Phương Quý thì là đang suy nghĩ: "Lại có người nào đến giúp ta, chẳng lẽ ta lại có thân thích khác?"
Sau đó vào thời điểm bọn hắn đồng thời quay đầu nhìn sang, liền đều khẽ giật mình.
Chỉ thấy ở hơn mười trượng bên ngoài, đang có một nữ tử trở tay cắm kiếm vào vỏ, sau đó khập khễnh đi về phía trước, nữ tử này cao gầy, thon thả, dung nhan cực kỳ thanh lệ, nhưng lại tuyệt đối không có một chút son phấn nào, trên mặt giống như là vừa tẩy trang sạch sẽ vậy, ở trên khuôn mặt thanh lệ thon gầy, mang theo một cỗ khí tức lãnh ngạo hiếm thấy, quần áo trên người lộ ra rất là bình thường, còn có vết tích mấy chỗ may vá.
"Lại là một nữ tử như thế?"
Đám người Lục Đạo Duẫn thấy thế, đều là ngẩn ngơ, vừa rồi bọn hắn từ trong một kiếm kia, liền đã nhận ra thực lực của đối phương cao hơn bọn hắn quá nhiều, một kiếm tiện tay, liền khiến cho Lục Đạo Duẫn chật vật như thế, hơn nữa một kiếm kia của đối phương, hẳn là chỉ là uy hiếp mà thôi, nếu thật sự có ý giết người, Lục Đạo Duẫn còn không thể tránh thoát, thế nhưng một nữ tử có thực lực mạnh như thế, làm sao lại trẻ tuổi như vậy?
Nhìn bộ dáng của nàng, dường như muốn còn muốn trẻ hơn mấy tuổi so với Lục Đạo Duẫn.
Phương Quý thì là sau khi nhìn thoáng qua, có một chút run sợ, nữ tử này, hắn quả nhiên là một chút ấn tượng cũng không có.
Nhưng hết lần này tới lần khác, ngược lại là cảm thấy có một chút quen thuộc.
Sau đó vào lúc này, hắn mới nhớ tới lúc kiếm quang bay tới, lời mà nữ tử nói ra, thế là giật mình.
"Nàng mới vừa nói...ta là sư đệ của nàng?"
"Ngươi hẳn là Phương Quý sư đệ tới từ Thái Bạch Tông, ta là Quách Thanh sư tỷ của ngươi!"
Nữ tử thanh lệ kia đi tới trước mặt của Phương Quý, dùng ánh mắt quét nhìn hắn thật nhanh, sau đó liền dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người Lục Đạo Duẫn, trên gương mặt xinh đẹp hiển lộ ra một tia sát cơ lăng lệ, quát khẽ nói: "Đám gia hỏa chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng các ngươi này, cho rằng Thái Bạch Tông chúng ta không có người sao? Có tuổi tác cùng với tu vi như vậy, lại tiến hành chèn ép một mình sư đệ của ta, chẳng lẽ muốn thử xem kiếm ở trong tay của ta có nhanh hay không?"
"Cái gì?" Một câu kia nói ra, lại lập tức khiến cho bầu không khí chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, cực kỳ lúng túng.
Đôi mắt của Phương Quý sáng rực lên, đây đúng là vị sư tỷ Thái Bạch Tông kia?
Vị sư tỷ đệ tử chân truyền Thái Bạch Tông này, thế nhưng là nhân vật truyền kỳ trong tông, mười năm trước, ở trong bí cảnh, đánh bại đệ tử chân truyền của bốn đại tiên môn, thành tựu Thần Đạo Trúc Cơ, trong lúc nhất thời danh chấn Sở Quốc, chính là thiên tài tu hành tuyệt đỉnh được mọi người nói chuyện say sưa cho đến nay.
Hơn nữa sau khi nàng thành tựu Thần Đạo Trúc Cơ, liền được Tôn Phủ coi trọng, một tờ tuyên chiếu giáng lâm, điều vào Tôn Phủ hiệu lực, từ đó về sau, liền chưa hề trở lại tiên môn, nhưng không thể nghi ngờ, tông chủ Thái Bạch Tông cùng với chư vị trưởng lão, đều rất là lo lắng đối với nàng, trước sau đã phái người tới tìm hiểu mấy lần, sau khi Phương Quý đi tới Tôn Phủ, cũng luôn muốn gặp nàng, chỉ là trước đó nàng một mực làm việc ở bên ngoài, chưa có trở về.
Ngược lại là không nghĩ tới, chính mình đi đến Thiên Nam Đạo làm nhiệm vụ, vừa mới trở về liền gặp nàng.