Sắc mặt của Quách Thanh của sư tỷ lập tức trở nên có một chút cổ quái, một lát sau mới gật đầu nhẹ, nói: "Ừm!"
"Nhắc đến chuyện này..." Phương Quý lại thở dài một hơi, nói: "Cũng không dễ dàng, vừa rồi ta cũng đã nói cho sư tỷ, ta không được mọi người chào đón, những người kia biết làm sao để lập đại công, cũng tìm được biện pháp chính xác, kết quả là hết lần này tới lần khác lại giấu diếm ta, vụng trộm đi ra ngoài làm việc..."
"Chính là những kẻ trước đó sao?" Lúc đầu Quách Thanh sư tỷ lộ ra thần sắc cổ quái, nhưng vào lúc này cũng nhớ tới một màn lúc mới gặp được Phương Quý, sắc mặt lập tức có một chút âm trầm.
"Đúng, chính là bọn hắn, ngay từ đầu muốn đánh phủ đầu ta cũng là bọn hắn..." Phương Quý tức giận bất bình, trên mặt tràn đầy bi phẫn.
"Phương Quý đạo hữu..." Cũng đúng vào lúc này, ở phía trước bỗng nhiên lại có một giọng nói vang lên.
"Đây lại là ai?" Bị đánh gãy cảm xúc ba phen mấy bận, Phương Quý đã có một chút nổi giận.
Quay đầu nhìn lại, vẫn không khỏi khẽ giật mình, người tới lại là Ngụy Giang Long, hắn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt của Phương Quý, trước tiên có một chút kính ý nhìn Quách Thanh một chút, thi lễ một cái, sau đó mới nhìn về phía Phương Quý, cung kính lấy ra một tấm linh phiếu, dùng hai tay đưa tới, nói: "Trong này là 3000 khối linh thạch, là một phần ngươi nên được khi chúng ta đi đến Thiên Nam Đạo làm nhiệm vụ trước đó..."
"Cái gì?" Phương Quý nghe lời này, cả người nhất thời có một chút phát mộng.
Mà lúc Ngụy Giang Long nói đến đây, sắc mặt đã trở nên có một chút ảm đạm, thở dài một tiếng, nói: "Lục sư huynh bảo ta chuyên môn đưa số linh thạch này tới cho ngươi, cũng muốn ngươi hiểu được tâm ý của chúng ta, trong lần làm việc này, công lao đoạt lại Hỏa Tàng Thạch kia, liền coi như là chúng ta đưa cho ngươi, cũng coi như là chúng ta bồi tội ngươi vì sự tình trước kia, chỉ hy vọng ngươi đại nhân đại lượng, không chấp nhặt cùng với chúng ta!"
Nói xong, nhẹ nhàng chắp tay, nói: "Đợi lúc nào Phương huynh rảnh rỗi, chúng ta lại mở tiệc, tự mình bồi tội với ngươi!"
"Ách..." Cả người Phương Quý đều phát mộng, cầm tấm linh phiếu kia, không biết nên nói cái gì.
"Sư đệ..." Ngược lại là Quách Thanh sư tỷ, lộ ra biểu lộ có một chút cổ quái nhìn Phương Quý, chậm rãi nói: "Kỳ thật cuộc sống của ngươi cũng không tệ lắm..."
Chỉ là muốn nói chuyện phiếm một phen, làm sao lại khó như vậy?
Phương Quý cũng đều cảm thấy có một chút lúng túng, nhìn qua ánh mắt nghiền ngẫm của Quách Thanh sư tỷ, quả thực là không biết nên nói tiếp như thế nào!
Mà Quách Thanh sư tỷ nhìn cái bộ dáng này của hắn, giống như là có điều suy nghĩ, bỗng nhiên gật đầu nhẹ, cười tủm tỉm nhìn Phương Quý, nói: "Cho nên ngươi cũng đã từng bị những Thần Vệ Tôn Phủ này áp bách cùng với xa lánh, kết quả là ngươi đã khuất phục bọn hắn, ngươi đã từng âm thầm đọ sức cùng với huyết mạch Tôn Phủ, nhưng cuối cùng lại trở thành bằng hữu với bọn hắn, ngươi cũng đã từng bị lão tu sĩ Sở Quốc kia phớt lờ, bất quá về sau hắn lại chủ động tìm tới cửa, không chỉ có không thu lễ của ngươi, còn muốn đưa tiền cho ngươi, chủ động giúp ngươi an bài công việc béo bở?"
Khuôn mặt của Phương Quý có một chút đỏ lên, gật đầu bất đắc dĩ, nói: "Giống như là thế..."
Quách Thanh cười tủm tỉm nói: "Giống như?"
Phương Quý đành phải bất đắc dĩ nói: "Đúng là như thế!"
Lúc này Quách Thanh mới nở nụ cười, lại đánh giá Phương Quý vài lần, giống như là nhận thức lại hắn, trong đáy mắt dù sao cũng hơi ngạc nhiên, sau đó nàng bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: "Từ việc vừa rồi người kia chủ động đưa cho ngươi 3000 linh thạch mà nói, ta cũng không tin bọn hắn thực sự có can đảm bắt nạt ngươi, xem ra vừa rồi ta đã hiểu lầm bọn hắn bọn hắn, khó trách vào thời điểm bọn hắn rời đi, biểu lộ ở trên mặt lại có một chút...ủy khuất?"
Phương Quý vội vàng ngẩng đầu lên nói: "Đó chính là thật, bọn hắn đã thật sự giấu diếm ta đi lập công..."
Quách Thanh hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta liền đoạt công đầu của bọn hắn..." Phương Quý nghĩ nghĩ, lại nói: "Không đúng, hiện tại phải nói là tất cả công lao của bọn hắn đều bị ta đoạt..."
"Ngược lại là trung thực..." Quách Thanh sư tỷ gật đầu nhẹ, trong lòng ngược lại dần dần hiểu được, cho đến bây giờ, nàng cũng còn chưa nghĩ ra Phương Quý đã làm được như thế nào, bất quá, cũng chỉ có dạng này, mới có thể khiến cho mọi chuyện trở nên hợp lý, bất quá cũng vào lúc nghĩ đến chuyện này, nàng bỗng nhiên lại cảm thấy nao nao, hỏi ra vấn đề mà lúc trước chưa kịp hỏi: "Trước đó trấn thủ đã thưởng cho ngươi cái gì?"
"Cũng không có gì..." Phương Quý có một chút lúng túng gãi gãi lỗ tai, nói: "Chỉ là một bình Vạn Vật Mẫu Thủy..."
Nói xong bổ sung một câu giải thích: "Lúc đầu ta tưởng rằng nàng sẽ cho ta một vạc, kết quả là chỉ cho một bình!"
"Vạn Vật Mẫu Thủy..." Quách Thanh sư tỷ lập tức nghẹn ngào, trong ánh mắt nhìn Phương Quý cũng đều có một chút không đúng.
Trong lòng Phương Quý có quỷ, cúi đầu không dám nhìn nàng.
Quách Thanh đột nhiên hỏi: "Chỉ ban thưởng cho ngươi một bình Vạn Vật Mẫu Thủy, cùng với 3000 linh thạch?"
Phương Quý cảm thấy cái trán cũng đều chảy ra đổ mồ hôi, nói: "Còn có linh phiếu ba vạn linh thạch, ta đã cất đi..."
"Ba vạn linh thạch..." Âm điệu của Quách Thanh sư tỷ dường như cũng đều có một chút thay đổi, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, khôi phục sự tỉnh táo, chỉ là gật đầu nhẹ mà thôi, tiếp tục đi lên phía trước, chưa đi được mấy bước, liền bỗng nhiên xoay đầu lại hỏi: "Vậy vừa rồi ta hỏi ngươi có bao nhiêu linh thạch, ngươi nói là chỉ có một ngàn linh thạch?"
"Ta cũng không có nói dối..." Phương Quý ngẩng đầu nhìn Quách Thanh sư tỷ, nói: "Linh phiếu là linh phiếu, mà linh thạch có sẵn ta cũng chỉ có..."
Đối mặt với ánh mắt của Quách Thanh, trong lòng hơi chột dạ, nhỏ giọng nói: "Bốn ~ năm ngàn linh thạch mà thôi!"
Thân hình của Quách Thanh sư tỷ lung lay một cách rõ ràng, chân què dường như cũng nghiêm trọng hơn.
Nhưng sư tỷ chính là sư tỷ, vẫn cưỡng ép khiến cho mình giữ vững bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra đi về phía trước, chỉ là sau khi đi ra một đoạn đường, cuối cùng vẫn là có một chút không nhịn được, thở dài một hơi, nói: "Sư đệ, hôm nay ngươi muốn ăn thứ gì?"
"Cái gì cũng được, ta không kén ăn..." Phương Quý cẩn thận nhìn Quách Thanh sư tỷ một chút, cẩn thận đáp trả.
Chỉ là thầm nghĩ ở trong lòng: xem ra tiền bữa rượu này chính mình trốn không thoát...
Đoán chừng tám trăm khối linh thạch trước đó cho mượn đi cũng sẽ không trở lại!
Ai bảo nhân sinh gian nan như thế chứ, rõ ràng là cuộc sống của mình cũng rất khổ, lại gặp được một sư tỷ còn sống khổ sở hơn, lại nói vị sư tỷ nhà mình này nhìn rất có bản lãnh, làm sao lăn lộn đến mức trên người chỉ có năm mươi khối linh thạch?
Bây giờ hai người đã đi tới trên đường cái Thần Huyền Thành, chung quanh đều là các loại tửu lâu, đã là Thần Huyền Thành, liền có khí phái của Thần Huyền Thành, có một số trang trí thanh nhã giản dị, có một số đường hoàng xa hoa, chỉ vẻn vẹn nhìn từ bề ngoài, liền tuyệt đối không phải là tửu lâu trong phàm tục có thể so sánh, nhất là các loại tửu lâu đỉnh tiêm giống như Lâm Giang Các, Trân Tu Lâu, Tiên Nhưỡng Cư, một bữa cơm thậm chí có thể tốn hao hơn ngàn khối linh thạch!