Ngược lại là Phương Quý đứng ở trước người của La Diễn Chi, chắp hai tay ở sau lưng, khinh thường tứ phương, vô cùng khí khái, không chỉ là không có lộ ra nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn sang mấy vị thiếu niên Tôn Phủ kia, nhìn bộ dáng giận dữ của hắn, khiến cho các tu sĩ ở chung quanh không nhịn được sinh lòng hoài nghi, tên tiểu tử này, có phải là không biết mình đã chọc ra đại hoạ?
Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới chính là, đối mặt với ánh mắt của Phương Quý, ở trong đám thiếu niên Tôn Phủ kia, bỗng nhiên có mấy người e ngại cúi đầu.
Có hai ~ ba thiếu niên từ từ tiến lên, khom mình hành lễ đối với Phương Quý, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh!"
"Hả?"
Xưng hô thế này vừa được nói ra, mọi người ở chung quanh liền lập tức giật mình.
Liền ngay cả nam tử mập mạp kia, cũng đều đột nhiên thu một thân sát khí vào, tràn đầy không hiểu nhìn về hướng Phương Quý.
"Đừng có gọi đại gia các ngươi là tiên sinh!" Phương Quý chắp hai tay ở sau lưng, khẽ nâng cái cằm, bày ra bộ dáng của tông chủ Thái Bạch Tông phiên bản thu nhỏ, chỉ là vừa nói ra thì lại không quá giống tông chủ Thái Bạch Tông, chỉ thấy hắn dùng ánh mắt hung ác nhìn về hướng đám thiếu niên Tôn Phủ kia, quát lên: "Trước đó thấy các ngươi trung thực nghe lời, ta mới dạy cho các ngươi vài thứ, chẳng lẽ sau khi các ngươi học được, liền chạy đến đây bắt nạt người khác?"
Vừa nói, hắn vừa nổi giận đùng đùng bước ra một bước, quát: "Vậy thì các ngươi hãy đến bắt nạt ta đi!"
Những thiếu niên Tôn Phủ gọi Phương Quý là tiên sinh kia, lập tức cúi đầu càng thấp hơn, không dám trả lời.
Đám người ở chung quanh đều đã không nghĩ ra được.
Liền ngay cả Phương Quý, kỳ thật cũng không ngờ được lại đụng phải học sinh của mình ở nơi đây, lúc trước Thanh Vân Gian vì giúp hắn tìm một chút linh thạch, đã dẫn rất nhiều thiếu niên Tôn Phủ đến cầu Phương Quý chỉ điểm, Phương Quý xem ở phân thượng một tháng một trăm khối linh thạch liền đáp ứng, mà Thanh Vân Gian cũng biết rõ tính tình của Phương Quý, cho nên đã căn dặn những thiếu niên này không ít, bảo bọn hắn phải thành thành thật thật ở trước mặt Phương Quý.
Những thiếu niên này được Thanh Vân Gian căn dặn nhiều lần, liền cũng có một chút e ngại đối với Phương Quý.
Lại thêm vào lúc Phương Quý chỉ điểm bọn hắn, xác thực đều là một số đạo lý rất tinh diệu, cũng càng khiến cho bọn hắn kính nể.
Cho nên vào lúc này chợt nhìn thấy Phương Quý xuất hiện, mấy vị thiếu niên Tôn Phủ kia, xác thực là đã giật nảy cả mình.
Tôn Phủ trọng tôn ti, Phương Quý nếu đã chỉ điểm bọn hắn, vậy thì xứng đáng được bọn hắn gọi một tiếng tiên sinh, cho nên bọn hắn cũng chỉ có thể tuân theo lễ đệ tử.
"Ngươi...ngươi thì tính là cái gì, ta đang luận bàn cùng với người khác, ngươi lại dám nhúng tay lung tung?"
Mấy vị thiếu niên Tôn Phủ đã từng được Phương Quý chỉ điểm kia, lúc này đã ngay cả lời cũng không dám nói ra, nhưng ở một bên khác, chợt có một giọng nói vang lên, nói chuyện không phải là ai khác, chính là Thương Nhật Lương mới vừa rồi bị Phương Quý đánh lui, hắn thấy Phương Quý không chỉ có đánh lui chính mình, còn đoạt kiếm của mình, còn thuận tay bẻ thành hai đoạn, trong lòng lập tức dâng lên lửa giận ngút trời.
Hắn cũng không biết Phương Quý là ai, nhưng có thể nhìn ra Phương Quý là tu sĩ Bắc Vực, lập tức hét lớn.
"Thương Nhật huynh, im lặng..." Nhìn thấy một màn này, ở trong mấy vị thiếu niên Tôn Phủ nhận biết Phương Quý kia, liền có một người vội vàng ngăn cản Thương Nhật Lương, thấp giọng nói: "Vị này chính là thiên tài Bắc Vực mà Anh tỷ tỷ cùng với Tuyết tỷ tỷ Bạch Thiên gia thường xuyên nhấc tới, Ngọc Diện Tiểu Lang Quân Phương tiên sinh..."
Phương Quý nghe thế liền giật mình, bất động thanh sắc liếc mắt nhìn thoáng qua vị thiếu niên Tôn Phủ đang nói chuyện kia.
Trên mặt hắn vẫn bất động thanh sắc trong lỗ mũi, chỉ là khe khẽ hừ một tiếng.
"Là hắn?" Thanh danh của Phương Quý không nhỏ, nhất là ở trong huyết mạch Tôn Phủ, càng là rất nổi danh, Thương Nhật Lương nghe thế, cũng không khỏi khẽ giật mình, nhưng kiếm của mình bị gãy, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, phẫn nộ nói: "Vậy thì tính sao? Ta biết hắn đã từng luận đạo thắng Thanh Vân gia ca ca, thế nhưng tu sĩ Bắc Vực từ trước đến nay chỉ biết múa mép khua môi, đạo lý ai cũng có thể nói, nhưng không tu ra được bản lĩnh thì cũng chỉ là phế nhân, cho dù ngươi có một chút thanh danh thì làm sao, lại dám đánh lén ta trong khi ta đang luận bàn với người khác?"
"Hửm?" Phương Quý nghe vậy, lạnh lùng quét mắt nhìn Thương Nhật Lương một chút.
Ở bên cạnh hắn, trong lòng của mấy thiếu niên Tôn Phủ đã từng được hắn chỉ điểm kia khẽ run.
Vị tiên sinh mà Thanh Vân Gian giới thiệu cho mình này, tuổi tác không lớn, tính tình lại rất lớn, thích nhất là mắng chửi người...
Bình thường những người như như bọn hắn đóng một trăm khối linh thạch để được tiên sinh chỉ điểm, cũng đều bị mắng không ít, bây giờ Thương Nhật Lương rõ ràng là đã chọc tiên sinh tức giận, còn hét lớn là không hài lòng ở trước mặt của tiên sinh, cũng không biết là Thương Nhật Lương sẽ bị mắng đến mức nào...
"Ha ha, một chút thanh danh đó là do mọi người nể tình, xác thực không được tính là gì..." Nằm ngoài ý liệu, Phương Quý thế mà vô cùng khách khí đối với Thương Nhật Lương, cười ha hả nói: "Lại nói ngươi là huyết mạch Tôn Phủ, ai dám có lá gan bắt nạt ngươi? Vừa rồi ta cũng chỉ là nhìn ngươi đấu kiếm với người khác, khi bại khi thắng, cũng có một cỗ sức lực không chịu thua, cho nên có một chút ngứa nghề, nếu không thì chúng ta cũng đấu một trận, giá cả cũng sẽ giống như bọn hắn, thấy thế nào?"
Người ở bên cạnh nghe lời này, đã đều là tràn đầy ngạc nhiên, không biết ở trong hồ lô của hắn bán thuốc gì.
Mà thiếu niên cao ngạo Thương Nhật Lương kia, vào lúc này cũng ngơ ngác một chút, đánh giá Phương Quý trên dưới một chút, lộ ra sắc mặt chế giễu, cười lạnh nói: "Đừng có nói những lời này, cảnh giới của ngươi dù cho là Trúc Cơ thì như thế nào, chẳng lẽ còn muốn lấy cảnh giới chèn ép ta hay sao?"
Hắn thế nhưng cũng không ngốc, Phương Quý nếu có thể có thanh danh lớn như vậy, tự nhiên không phải là những tu sĩ trong Hẻm Phế Nhân này có thể so sánh.
Trên người của Phương Quý không có thương thế, chính là tu sĩ Trúc Cơ đường đường chính chính, dùng cảnh giới Dưỡng Tức giao thủ với hắn, làm sao có thể chiếm được tiện nghi?
"Nếu bàn về tuổi tác, hai ta không sai biệt lắm, nói không chừng là ngươi còn muốn lớn hơn ta một chút..." Phương Quý nhìn thấu tâm tư của hắn, liền cũng cười tủm tỉm mở miệng, nói: "Cho nên cảnh giới của ta cao hơn ngươi, cũng là bản sự cá nhân của ta, không được tính là khinh ngươi, chỉ bất quá, ta là một người coi trọng đạo lý, tình nguyện nhường một bước, cũng không muốn để cho người ta nói ta bắt nạt ngươi, cho nên ta sẽ không thôi động linh tức, chỉ dùng ba thành khí lực, chỉ luận bàn kiếm đạo cùng với ngươi, trong ba chiêu không đánh bại được ngươi, ta liền nhận thua thì thế nào?"
"Tiên sinh thật sự muốn đấu kiếm cùng với chúng ta?" Mấy vị thiếu niên Tôn Phủ kia nghe vậy, cũng không khỏi khẽ giật mình.