"Ngươi đang bực tức sao?" Trong thanh âm của Phương Quý mang theo nụ cười, trên mặt lại không có biểu tình gì, dùng tay trái đè kiếm xuống.
Ông! Hắn tùy tiện đè kiếm xuống, liền giống như là có lực lượng thiên quân vạn mã, một kiếm mà Thương Nhật Lương chém tới, không biết ẩn chứa bao nhiêu biến hóa tinh diệu, nhưng ở dưới cỗ lực lượng áp chế đáng sợ này, tất cả những biến hóa tinh diệu kia, lại đều là biến mất không còn một mảnh, liền ngay cả kiếm khí tung hoành vô địch của hắn, cũng biến mất không thấy gì nữa vào lúc này, chỉ còn sót lại một thanh kiếm trụi lủi, bị một kiếm của Phương Quý ngăn chặn.
Lại sau một khắc, Phương Quý lại trở bàn tay, Thương Nhật Lương liền lại bay ra ngoài.
Sau đó Phương Quý vẫn là cười tủm tỉm, rất là ôn hòa nhìn Thương Nhật Lương, hỏi tiếp: "Còn muốn tới không?"
Cả người Thương Nhật Lương đều đã điên rồi, bằng vào tính tình của hắn, vừa rồi chỉ là thua ở dưới kiếm của La Diễn Chi mà thôi, liền đã không chịu nổi, nhất định phải phân ra sinh tử, bây giờ làm sao có thể chịu được mình bị đánh bại ở trước mặt mọi người, còn thuận tay bị tát bay ra ngoài?
Quá mức nhất chính là, còn bị tát bay hai lần?
Cho nên hắn không cần suy nghĩ, lại gầm lên một tiếng rồi vọt tới.
Kiếm chiêu biến đổi một lần nữa, lần này hắn thi triển một loại bí pháp sát phạt giống như Đao Đạo, kiếm ý mở rộng, hóa thành từng lớp sóng kiếm, từng lớp từng lớp lao về phía Phương Quý, nếu như bị những lớp sóng kiếm này bao phủ, người tất nhiên sẽ biến thành một đống thịt nhão...
Lúc này ai cũng đều nhìn ra thiếu niên Tôn Phủ này đã thật sự nổi giận, cơ hồ là muốn liều mạng.
Đối mặt với sự tức giận của hắn, trong đáy lòng của tất cả mọi người đều có một chút phát chìm.
Sau đó bọn hắn liền nhìn thấy, Phương Quý làm như không thấy đối với sự tức giận của Thương Nhật Lương, chỉ là trở tay cầm kiếm một lần nữa, thoạt nhìn vẫn là đơn giản như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại chính là chỉ dùng một kiếm liền áp chế vô tận kiếm quang của Thương Nhật Lương, phảng phất như là trời sinh khắc chế hắn vậy, Thương Nhật Lương lại càng phẫn nộ điên cuồng, Phương Quý thì lại rất tỉnh táo, lúc xuất kiếm cũng rất tinh diệu, dùng một kiếm liền đánh bại đối thủ, sau đó trở tay lại là một tát!
Thương Nhật Lương liền bay ra ngoài một lần nữa.
Phương Quý hỏi theo thường lệ: "Còn muốn tới không?"
Thương Nhật Lương đã triệt để hồ đồ rồi, chỉ biết liều mạng xông lên.
Mà mọi người ở chung quanh cũng đã hồ đồ rồi.
Không chỉ có vì đảm lượng của Phương Quý dám tát huyết mạch Tôn Phủ, cũng càng là có một số người, đã lưu ý đến kiếm đạo của Phương Quý, lúc này, Thương Nhật Lương không rõ vì cái gì chính mình luôn luôn chỉ ở trong một chiêu, liền bị Phương Quý áp chế, người vây xem cũng không biết.
Kiếm đạo của Phương Quý cực kỳ đơn giản, đơn giản đến mức không giống như là kiếm đạo cao minh gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác ở trong kiếm lại giống như ẩn chứa một loại sức mạnh huyền diệu nào đó, một kiếm nhẹ nhàng, liền phá đi tất cả biến hóa của Thương Nhật Lương.
Thương Nhật Lương thoạt nhìn như đã điên rồi, trên thực tế xuất thủ vẫn rất có trình tự, Tôn Phủ dạy bảo nghiêm ngặt, khiến cho hắn cho dù là nhìn như đã mất đi lý trí, nhưng lúc động thủ, vẫn là theo bản năng dùng tới tất cả các tuyệt kỹ, mỗi một lần hắn vọt về hướng Phương Quý, cũng đều dùng kiếm pháp khác biệt, đều có nắm chắc đánh bại Phương Quý, nhưng hết lần này tới lần khác, Phương Quý luôn luôn chỉ dùng một kiếm liền áp chế hắn.
Khiến cho những người quan chiến chung quanh có cảm giác, giống như là một con khỉ con, luồn lên nhảy xuống, vò đầu bứt tai, trái đánh một đường Thanh Long Quyền, phải đánh một đường Bạch Hổ Chưởng, dưới chân đạp trên Kỳ Lân Bộ, phía sau ẩn giấu 108 đạo ám thủ, uy phong hiển hách vọt tới trước người lão hổ đối diện, vào thời điểm đang phách lối đánh tới lão hổ, lại bị móng vuốt của lão hổ chụp ngã xuống mặt đất, sau đó lại dùng một trảo đánh bay ra ngoài...
Đây đã không phải là chênh lệch trên phương diện kiếm đạo, mà là chênh lệch trên cảnh giới.
Không phải là trên tu vi cảnh giới, mà là trên kiếm đạo.
Phương Quý lúc này, xác thực là giữ lời hứa không có vận chuyển linh tức, cũng chỉ dùng ba phần sức mạnh, chung quanh có nhiều con mắt nhìn như vậy, cũng không cho phép hắn nuốt lời, nhưng cũng chính là chỉ bằng vào kiếm đạo, cũng có thể lần lượt đánh bại Thương Nhật Lương một cách nhẹ nhõm.
"Hắn là...Tâm Kiếm nhất mạch?"
Sớm kịp phản ứng nhất, lại là Thương Cẩu Kiếm La Diễn Chi, vừa rồi hắn chiến đấu nhiều trận, thật sự là đã đạt đến cực hạn, lúc này nghỉ ngơi nửa ngày mới lấy lại tinh thần, sau đó nhìn Phương Quý thi triển vài kiếm, lại nhất thời kinh hãi đến ngay cả đan dược cũng đều quên phục dụng...
"Năm đó lúc sư tôn truyền Vân Vụ Kiếm cho ta, tên tuổi đệ nhất kiếm đạo An Châu của Thương Vân Tông vẫn còn, nhưng sư tôn lại nghiêm nghị khuyên bảo ta, sau khi học được kiếm này, tuyệt đối không thể tự cho là đệ nhất kiếm đạo An Châu, ta không hiểu, thật lâu sau đó hắn mới nói cho ta biết, vào hai trăm năm trước, hắn đã từng thua ở trong tay của một người họ Mặc, hắn nói kiếm đạo của người kia, thiên mã hành không, gần như không có quy luật, thế nhưng hắn giao thủ cùng với người kia ba lần cũng đều bại, bại tâm phục khẩu phục, nhưng mất mặt nhất là, hắn căn bản cũng không biết đối phương đã đánh bại chính mình như thế nào..."
"Hắn chỉ biết là, kiếm đạo của người kia, chính là Tâm Kiếm nhất mạch, người đi trên mạch kiếm đạo này cực ít, nhưng nếu có thành tựu, liền sẽ cực mạnh, hoặc là cực yếu, mạnh căn bản đến mức không nói đạo lý, mà yếu..."
"Thì chưa thấy qua!"
Vừa mới suy nghĩ, La Diễn Chi cơ hồ đã có thể xác định suy đoán của chính mình, thiếu niên thon gầy trước mắt này, đi tuyệt đối là Tâm Kiếm nhất mạch, bởi vì chỉ có tâm kiếm, mới có thể lấy bất biến ứng vạn biến, mới có thể nhẹ nhõm áp chế kiếm pháp biến ảo khó lường của Thương Nhật Lương.
Nói cho cùng, tâm kiếm căn bản không coi trọng kiếm chiêu kiếm thế, bọn hắn tu, chính là một cỗ lòng dạ!
Tâm cảnh đến, tự có thần uẩn, tín mã do cương, chính là kiếm chiêu tuyệt diệu!
Một người khác cảm nhận được loại lực lượng vô hình kia, thì là Thương Nhật Lương!
Hắn từ trước đến nay là một người cao ngạo, tính tình táo bạo, nhanh như liệt hỏa, cho nên tình huống giữa hắn đối với La Diễn Chi lúc trước là tuyệt đối không hiếm thấy, hắn luôn luôn không muốn chịu thua, mỗi khi thua, liền muốn đấu lại một lần nữa, nhất định phải thắng hoặc là chịu phục mới được!
Người có thể làm cho hắn chịu phục là không nhiều, cho nên đa số là hắn nhất định phải thắng mới được.
Nhưng hôm nay, tình huống này lại làm cho hắn đứng trước một cái quẫn cảnh vô cùng xấu hổ...
Hắn đã thua trong tay Phương Quý nhiều lần liên tục, mỗi lần đều bị đối phương hỏi một câu: "Còn muốn tới không?"
Kỳ thật là cục diện bây giờ so với thời điểm hắn đối chiến với La Diễn Chi không có gì khác nhau, đều là mỗi lần thua Thương Nhật Lương, liền xông lên một lần nữa, cho dù không có một câu mà Phương Quý hỏi hắn kia, hắn hơn phân nửa cũng sẽ lại xông lên, loại sức mạnh này, cũng sẽ thường xuyên hù dọa người khác, nhưng mấu chốt là ở chỗ, La Diễn Chi thắng thì cũng đã thắng, cũng không dám tát hắn...