Vừa thấy được một màn này, Thanh Vân Gian lập tức hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, kinh hãi đến mức mồ hôi lạnh đều chảy xuống, đầu Ma Linh kia hẳn là đã thôn phệ rất nhiều máu thịt, lại có năng lực đẻ trứng, mà nếu chỉ là đẻ trứng thì cũng không được tính là gì, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại tìm được một đầu ma mạch, liền lập tức khiến cho thế cục trở nên đáng sợ.
Cỗ ma khí khổng lồ vô tận kia, có thể khiến cho những quả trứng kia liên tục không ngừng phá xác mà ra!
"Để ta đi giết nó!"
Mà một tiếng nhắc nhở này cũng lập tức khiến cho Bạch Thiên Mặc lưu ý đến nơi này, hắn thấy một màn ở phía dưới, liền lập tức kinh hãi, lấy hết can đảm, vội vã cầm kiếm vọt về đầu Ma Linh ở bên cạnh kẽ nứt, chém một kiếm xuống...
"Rống..." Đầu Ma Linh kia cảm ứng được sát ý, lập tức ngửa đầu gào thét, ở trong một sát na, trong lòng đất kẽ nứt, bỗng nhiên có ma khí vô tận dâng trào lên, giống như là một tòa núi lửa màu đen bộc phát, ngay vào lúc đó, Ma Linh đếm không hết chung quanh đều chen chúc mà đến, có một số là bị tiếng rống của nó triệu hoán đến từ chung quanh, có một số lại giống như là chui ra từ trong lòng đất, ngóc đầu lên nhào về phía bọn hắn.
"Vậy thì làm sao mà đánh?"
Mảnh kiếm hải kia của Bạch Thiên Mặc, cơ hồ trong chốc lát liền bị Ma Linh che mất, cả người đều bị cỗ khí thế cuồng bạo của Ma Linh vô tận đẩy lùi về phía sau, dẫn đến đám người Thanh Vân Gian, Huyền Nhai Ngọc, cùng với Thương Nhật Hóa cũng đồng thời lùi lại bốn ~ năm trượng, sau đó liền bị vô số Ma Linh vây giết, những Ma Linh này thế mà giống như là không muốn sống nữa, trước lúc này, bọn chúng vào lúc ý thức được hung hiểm, sẽ còn hóa thành ma khí bỏ chạy, tránh né nguy hiểm, nhưng vào lúc này lại giống như là hoàn toàn không để ý đến bản thân, chỉ biết lao lên cắn giết.
Bạch Thiên Mặc mặc dù đã cắn chặt hàm răng, liên tục vọt ra đằng sau mấy lần, nhưng cũng chỉ tốn công vô ích, lần lượt bị ép trở về.
"Ta đến rồi..."
"Ha ha, cuối cùng vẫn đã bị các ngươi vượt lên trước một bước..."
Cũng đúng vào lúc này, ở phương bắc cùng với phương nam đồng thời có hai thanh âm vang lên, hai người Duy Tông Tân cùng với Huyền Nhai Cổ cuối cùng cũng đã giết tới đây, nhưng tiếng cười của bọn hắn còn chưa ngưng, liền chợt phát hiện ra đám người Bạch Thiên Mặc đang bị hãm trong trùng vây, lập tức giận dữ, cầm kiếm giết tới giải vây.
Ầm ầm...
Nhưng bọn hắn không xông lên thì còn tốt, vừa mới xông lên, ma khí phun trào chung quanh liền lập tức còn mạnh mẽ hơn mấy lần so với vừa rồi, giống như là trực tiếp hóa thành một mảnh biển lớn màu đen, từng cơn sóng đánh tới, khiến cho bọn hắn cũng bị vây vào giữa, ở dưới tình huống này, đừng nói là vọt tới chém giết đầu Ma Linh kia, cho dù là bứt trở ra cũng đều không làm được...
"Đây là có chuyện gì?" Đối mặt với kịch biến cùng với áp lực khổng lồ bất thình lình, bọn hắn đều cảm thấy kinh hãi.
Bọn hắn vào lúc này, vốn là bởi vì ý tứ đọ sức trong lòng, vừa rồi vào thời điểm xuất thủ đã dốc hết toàn lực, nhưng dây cung căng cứng tất sẽ không bền bỉ, lúc này bọn hắn kỳ thật đều đã có một chút mệt mỏi, mà ở dưới sự mỏi mệt này, bỗng nhiên gặp kịch biến, hơn nữa còn là bực ma triều hung mãnh kinh khủng này, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi, mơ hồ dâng lên một tia vẻ sợ hãi...
Hỏng rồi!
Vào thời điểm chém giết cùng với Ma Linh, tối kỵ nhất là xuất hiện ý sợ hãi.
Cho dù là chỉ có một tia, cũng sẽ bị phóng đại trong nháy mắt, thậm chí có thể nuốt hết toàn bộ tâm chí của chính mình.
Đám người Bạch Thiên Mặc cũng là như thế, ý sợ hãi vừa sinh ra, liền lập tức cảm giác Ma Linh chung quanh, dường như lập tức trở nên mạnh lên, cường đại hơn khoảng chừng gấp ba ~ bốn lần, từ lúc đầu có thể tuỳ tiện chém giết, trở nên giống như là căn bản là không có cách nào chiến thắng vậy, thậm chí là bộ dáng dữ tợn mà xấu xí kia, ở trong mắt của bọn hắn đều trở nên cực kỳ đáng sợ, chỉ cần nhìn một cái, liền cảm thấy rụt rè từ trong đáy lòng...
Tâm hoảng ý loạn, tay chân cũng trở nên không nghe sai sử, phảng phất như linh tức cũng đều bị kiềm chế.
Cho dù là ở trong giáp ngực của bọn hắn, đã sớm dán lên Minh Tâm Phù đối kháng với sự sợ hãi này, cũng không có tác dụng, nếu như bóc giáp ngực của bọn hắn ra, liền có thể phát hiện ra, Minh Tâm Phù trên ngực của bọn hắn, vào lúc này đã trở nên cực kỳ ảm đạm, gần như sắp dập tắt!
Mà sợ hãi sẽ truyền nhiễm, vào thời điểm có người đầu tiên bắt đầu cảm nhận được sợ hãi, người chung quanh coi như lúc đầu không bị ảnh hưởng, vào lúc này cũng biến thành tay chân nhũn ra, trong bọn hắn đã có người ý thức được vấn đề này, hét to trong nội tâm, để cho mình không sợ hãi, nhưng hết lần này tới lần khác, càng hô lớn, bóng ma trong nội tâm lại càng khổng lồ, thẳng đến khi thôn phệ chính mình...
"Uông uông uông..." Cũng đúng vào lúc này, ở đằng sau sương mù đen nồng đậm, bỗng nhiên có một trận tiếng chó sủa vang dội khắp thiên địa.
Tất cả mọi người vào lúc này cũng không khỏi cảm thấy mừng rỡ!
Trong bốn đạo nhân mã này, Phương Quý ngược lại là tới trễ nhất, không phải là tốc độ hắn trùng sát Ma Linh không đủ nhanh, mà là mỗi khi hắn trùng sát một trận, đều muốn tranh thủ thời gian cầm quyển trục phong ấn những đoá hoa sen màu đen kia, giống như là sợ bị người khác trộm đi, cũng bởi vì thế, tốc độ của bọn hắn mặc dù nhanh, nhưng sau khi giết một trận lại ngừng một hồi, ngược lại đã trở thành chậm nhất ở trong những người này.
Bất quá, luôn luôn tự mình cầm quyển trục phong ấn hoa sen màu đen, cũng thật sự là làm chậm trễ công phu, Bạch Thiên gia tỷ muội thấy thế liền đứng ra, vọt tới bên cạnh Phương Quý, Bạch Thiên Tuyết nói: "Phương huynh cứ xông về phía trước, ta sẽ thay ngươi thu hồi những hoa sen này..."
Phương Quý có một chút ngoài ý muốn, hồ nghi nhìn nàng một cái, hỏi: "Vậy còn ngươi?"
Bạch Thiên Tuyết cười nói: "Ta có thành tích giao nộp là được rồi, không cần quá nhiều, bây giờ vừa vặn có thể trợ giúp Phương huynh một chút sức lực!"
"Vậy thì tốt!" Phương Quý cười to một tiếng, ném quyển trục cho nàng, dặn dò: "Ngươi cũng đừng có trộm của ta, ta đã đếm hết rồi..."
Bạch Thiên Tuyết trợn tròn mắt, cố gắng duy trì hình tượng thục nữ của mình, nói: "Tuyệt đối sẽ không!"
Nói xong liền đã phi thân ra ngoài, triển khai quyển trục của Phương Quý, phong ấn hoa sen màu đen ở trên mặt đất, Phương Quý ngay từ đầu vẫn có một chút chưa yên tâm, trộm nhìn, sau khi nhìn một lúc, lúc này mới yên tâm, vị Bạch Thiên Tuyết này quả nhiên là không có trộm của chính mình, không chỉ có không có trộm, Phương Quý còn rõ ràng thấy được nàng còn thu Ma Linh do những người khác chém giết vào trong quyển trục của mình.
"Người giúp đỡ này không tệ..." Lúc này Phương Quý mới yên tâm, mang theo Anh Đề trực tiếp giết về phía trước.