Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 487 - Chương 487: Hồ Đồ

Chương 487: Hồ đồ Chương 487: Hồ đồ

Bất quá còn chưa chạy tới, liền nghe được thanh âm hung ác của Phương Quý: "Ngươi không phải là có thể sinh sao? Vậy thì sinh nhiều hơn để cho ta chặt!"

Tập trung nhìn vào, chỉ thấy hai mắt của Phương Quý đang tỏa sáng, đặt kiếm ở trên cổ của Ma Linh, lộ ra vẻ mặt hung ác nhìn về phía Ma Linh, hăm dọa: "Nếu như ngươi không chịu sinh, một kiếm này của ta coi như sẽ chém xuống..."

Thanh Vân Gian ở bên cạnh nghe thế thật sự là không có gì để nói, lúc này khó khăn lắm mới có thể thanh lý Ma Linh làm loạn chung quanh không sai biệt lắm, ngươi sau khi bắt được kẻ cầm đầu, không nhanh giết chết để trừ tai hoạ ngầm, ngược lại còn coi nó là cỗ máy đẻ ra tiền?

Mắt nhìn thấy Ma Linh có thân hình hơi to mọng kia hoảng sợ run rẩy ở dưới kiếm của Phương Quý, thỉnh thoảng há to mồm, lại muốn nôn trứng Ma Linh ra, hết lần này tới lần khác lại nhả không ra, giống như là đang nôn khan, cuối cùng thực sự bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn Phương Quý lộ ra vẻ mặt hung ác, Thanh Vân Gian cũng đều sinh ra một chút không đành lòng, vội vàng tiến lên khuyên nhủ: "Phương huynh, ngươi đừng có làm khó nó!"

Đầu Ma Linh kia cũng không biết có phải là có thần trí thật hay không, nghe lời này, trong ánh mắt nhìn qua Thanh Vân Gian cũng đều trở nên cảm kích.

Thanh Vân Gian nói: "Dứt khoát dùng một kiếm giết là được rồi!"

Đầu Ma Linh kia lại lập tức run lên...

Phương Quý chân thành nói: "Như vậy là không được, vừa rồi ta ở ngay chỗ này nhìn thấy trong kẽ nứt có Ma Linh chui ra, đã chém giết mười mấy đầu, làm sao cũng phải đạt đến số nguyên mới được, trước tiên chờ ta giết 100 đầu rồi lại nói..."

"Uông uông uông!" Anh Đề ở bên cạnh nghiêm túc sủa to, biểu thị chính mình cũng nhìn thấy.

Thanh Vân Gian bất đắc dĩ nâng trán, vị trước mắt này chính là thiên tài tu hành mà chính mình bình sinh ít thấy, lĩnh ngộ đối với huyền pháp rất sâu, viễn siêu những huyết mạch Tôn Phủ có tài danh như bọn hắn, làm sao hết lần này tới lần khác ở trên những sự tình này lại hồ đồ như vậy, đành phải cười khổ giải thích: "Ma Linh này là ở trong thành, thôn phệ quá nhiều huyết nhục cùng với oán khí của phàm nhân, lúc này mới có thể sinh ra trứng được, trước đó nó bị kinh hãi, đã liều mạng sinh ra một đống, bây giờ đã hao hết tích lũy, ngươi cầm kiếm gác ở trên cổ của nó, nó cũng không thể sinh ra thêm!"

"Là như vậy sao?" Phương Quý nhìn Ma Linh, lại nhìn Thanh Vân Gian, có một chút lưu luyến không rời: "Thật sự không có cách nào khác sao?"

Thanh Vân Gian cười khổ nói: "Trừ phi lại cho nó thêm máu thịt, càng nhiều càng tốt!"

"Ừm..." Phương Quý gật đầu nhẹ, quét mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy Duy Tông Tân ở cách đó không xa đang tức giận kêu to: "Chuyện gì đã xảy ra? Vừa rồi ở bên kia do hắn giết thì cũng thôi đi, những Hắc Liên này đều là do ta giết, dựa vào cái gì mà không cho ta thu lại?"

Ở phía đối diện hắn, Bạch Thiên Anh chống eo nói: "Vừa rồi ta đã nhìn thấy rõ ràng, mấy đầu Ma Linh Phương huynh chém giết đều rơi ở nơi này, lộn xộn với nhau, ai có thể phân được rõ ràng? Ngươi không nói hai lời liền muốn lấy đi tất cả Hắc Liên, có phải là muốn chiếm tiện nghi của Phương huynh hay không?"

Duy Tông Tân bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?"

Bạch Thiên Anh nói: "Mỗi người một nửa!"

"Các ngươi có còn nói đạo lý hay không?" Duy Tông Tân lập tức nổi giận: "Hắn nhiều nhất chỉ có hai ~ ba đóa Hắc Liên rơi vào chỗ này, các ngươi lại muốn lấy một nửa?"

Bạch Thiên Anh nói: "Vậy nếu như ta không nhìn thấy, để mặc cho ngươi lấy Hắc Liên của Phương huynh đi, như vậy là có đạo lý?"

Duy Tông Tân tức đến mức trán nổi gân xanh, đã sắp phát điên.

"Thật quá phận..." Phương Quý ở bên cạnh nhìn, cũng nhịn không được mà trở nên cảm khái.

Thanh Vân Gian cũng nói một cách bất lực: "Anh muội muội nhỏ tuổi, đôi khi cũng không suy tính rõ ràng..."

Hắn còn chưa nói hết lời, Phương Quý liền thở hồng hộc mà nói: "Mệnh của hắn cũng đều là do ta cứu, thế mà còn muốn cướp Hắc Liên của ta?"

Vừa nói vừa nhìn đầu Ma Linh ở bên cạnh một chút, giống như có điều suy nghĩ.

Thanh Vân Gian giật nảy cả mình, vội vàng khoát tay nói: "Phương huynh đừng vội, đừng vội, vừa rồi ta chỉ nói giỡn mà thôi, bắt người tới cho nó ăn là không thể thực hiện, Hắc Liên ở bên đó ta sẽ giúp ngươi nói, ngươi vạn lần không nên có loại suy nghĩ này..."

Nói xong liền chém một kiếm làm thịt đầu Ma Linh này, miễn cho Phương Quý thật sự sinh ra tâm tư cổ quái gì, dẫn xuất đại họa, sau đó mới đi đến bên cạnh thuyết phục Duy Tông Tân.

"Phương huynh, lần này ngươi thế nhưng đã kiếm lớn rồi, ta thấy ngươi muốn tiến vào 30 vị trí đầu cũng không có vấn đề gì!"

Bất quá cũng không cần hắn đi qua khuyên bảo, ở một bên khác, Bạch Thiên Anh đã sớm mắng cho Duy Tông Tân á khẩu không trả lời được, hắn xuất thân từ họ nhỏ, cũng không dám tranh cùng với người Bạch Thiên gia, đành phải tức sôi ruột đi sang một bên, Bạch Thiên Anh thì giống như là tướng quân thắng trận đi tới trước mặt Phương Quý, mở quyển trục ra, liền thấy ở trên quyển trục tràn đầy ấn ký Hắc Liên, đã chiếm cứ một nửa khoảng trống.

"Nhiều như vậy, hẳn là có mấy trăm đầu?" Phương Quý thấy thế, cũng lập tức có một chút mừng rỡ, nhịn không được xoa xoa đôi bàn tay.

"Hiện tại tổng cộng là 573 đóa!" Bạch Thiên Anh cười hì hì nói: "Chỉ là một trận chiến này, ngươi liền chém hơn 400 đầu Ma Linh..."

"Hơn 400 đầu?" Phương Quý nghe thế, trong lòng lập tức rất là vui vẻ.

Trước đó hắn cùng với đám người Thanh Vân Gian chạy loạn một ngày, bất quá cũng chỉ mới thu hoạch được khoảng chừng một trăm con mà thôi, trải qua trận chiến này, ngược lại là còn nhiều hơn bốn lần so với cả ngày trước đó, nghĩ thầm nếu sớm biết vậy, làm sao còn phải vất vả như vậy, sớm tìm những tòa thành lớn chẳng phải là sẽ xong.

"Hơn 400 đầu..."

Mà lời này vừa được nói ra, mấy người Thanh Vân Gian, Bạch Thiên Mặc, Huyền Nhai Ngọc, Thương Nhật Hóa cùng với Duy Tông Tân, Huyền Nhai Cổ cũng cũng nhịn không được cảm thấy kinh hãi, sắc mặt trở nên kính sợ không có cách nào hình dung, nhất là Bạch Thiên Tuyết, mặc dù đi theo sau lưng Thanh Vân Gian, nhưng trong ánh mắt nhìn sang Phương Quý, đã là tràn đầy khâm phục, mặt đỏ rần.

Trước đây Duy Tông Tân đã mơ hồ tính toán qua Ma Linh trong thành này, không sai biệt lắm có khoảng chừng một ngàn con, về sau bởi vì phát hiện ra đầu ma mạch này tồn tại, có thể xác định số lượng Ma Linh ở nơi này còn cao hơn không ít so với dự đoán của bọn hắn, bất quá lại nhiều hơn, cũng chỉ thêm ra hai ~ ba trăm đầu mà thôi, một mình Phương Quý chém giết hơn 400 đầu, đó chính là có gần ba thành Ma Linh đã bị hắn chém giết!

Đương nhiên, Bạch Thiên Anh giúp đỡ Phương Quý thu hoạch Hắc Liên, cũng đã không cẩn thận thu không ít của những người khác...

Nhưng con số đại thể này là không có sai!

Bình Luận (0)
Comment