"Làm sao nhanh như vậy liền làm ra quyết định rồi?"
Quách Thanh sư tỷ ngược lại là hơi kinh ngạc, ở chung quanh cũng lập tức có không ít ánh mắt quăng tới, bọn hắn hiện tại cũng không chỉ là cần làm ra quyết định, mấu chốt là ngươi tốt xấu cũng phải nói một chút vì sao lại làm ra cái quyết định này chứ, một đám người đều trông mong nhìn lại, Phương Quý cũng phát mộng một chút, hắn dùng đồng tiền làm ra lựa chọn tự nhiên là không thể nói cho những người này, thế là hắn quyết định lâm thời biên một chút lý do.
"Ta làm ra quyết định như thế là đã trải qua suy tính kỹ càng!" Phương Quý lộ ra vẻ mặt thành thật đón những ánh mắt nhìn mình, lộ ra sắc mặt nghiêm túc, nói: "Bây giờ nói trắng ra, đơn giản là tiếp tục đi vào bên trong, hoặc là lựa chọn phương hướng khác, các ngươi hắn là đã nghĩ tới, tiếp tục đi vào bên trong, nhất định sẽ thu hoạch được càng nhiều Ma Linh, nhưng trên thực tế thì sao, càng đi sâu vào Vân Quốc sẽ gặp phải càng nhiều huyết mạch Tôn Phủ, các ngươi hẳn là rõ ràng nhân duyên của mình ở trong lòng, sẽ có bao nhiêu người đang chờ làm khó các ngươi? Có thể thấy được tiếp tục đi vào chỗ sâu, chưa chắc đã có cơ hội tốt hơn, mà phiền phức thì lại có không ít..."
Lúc này người ở chung quanh đều trở nên trầm mặc, cảm thấy hắn nói rất có mấy phần đạo lý.
"Người khác đều là phân tích vấn đề trước mới cho ra đáp án, ta ngược lại là cho ra đáp án trước mới biên ra lý do..." Phương Quý thấy loại phản ứng này của bọn hắn, trong lòng cũng có một chút bất đắc dĩ, bất quá sau đó liền vui vẻ, nghĩ thầm tốt xấu gì thì mình cũng rất giỏi biên lý do, thế là tiếp tục bình chân như vại mà nói: "Ngược lại là nếu ở phía ngoài mà nói, địa vực rộng lớn, hơn nữa những người phàm là có một chút bản lĩnh, lúc này đều sẽ đi sâu vào trong Vân Quốc, cạnh tranh ở phía ngoài cũng sẽ giảm đi rất nhiều, cơ hội của chúng ta cũng sẽ tăng lên..."
Nghe hắn nói, đám người quay mặt lại nhìn nhau, cũng không có ai vội vã trả lời.
Nói trắng ra là, đạo lý mà Phương Quý nói, chưa chắc đã có thể thuyết phục bọn hắn, nhưng vấn đề mấu chốt bây giờ là, trong lòng những người bọn hắn đều chưa quyết định được chủ ý, người muốn đi vào trong Vân Quốc thì không thể nói ra lời nói vứt bỏ những người dân này, mà người muốn cứu những người dân này, cũng không tiện nói là từ bỏ lần diễn võ này, ở dưới tình huống chủ ý của bọn hắn không chắc chắn, chủ ý mà Phương Quý nói ra lại càng thêm nổi bật, cho nên vô luận là hắn nói có lý hay là không có lý, tất cả mọi người cũng đều không dám phản bác, ngược lại còn nghiêm túc xem xét.
Mà Phương Quý thấy hỏa hầu đã không sai biệt lắm thì cũng lộ ra biểu lộ nghiêm túc, nói: "Mấu chốt nhất là, chúng ta thân là người tu hành, hành hiệp trượng nghĩa còn không phải là sự tình đương nhiên hay sao? Nếu như nhìn thấy nhân mạng nguy trong sớm tối mà không cứu, vậy thì có còn nhân tính hay không?"
Lúc nói ra lời này, hắn chắp hai tay ở phía sau lưng, bày ra sắc mặt nghiêm túc, lộ ra khí thế vô cùng hiên ngang lẫm liệt.
"Sư đệ nói rất đúng!" Quách Thanh sư tỷ là người đầu tiên nổi lòng tôn kính, nàng nghiêm túc nhìn Phương Quý một chút, trong ánh mắt có một chút ý vui mừng, sau đó nhìn thoáng qua những người khác, nhẹ giọng cười nói: "Nếu như chúng ta không tranh được 3 vị trí đầu, vậy thì cũng chỉ mất đi cơ hội trở về tiên môn lần này mà thôi, nhưng nếu như chúng ta vứt bỏ những phàm nhân này, lại là mãi mãi cũng không có mặt mũi trở lại tiên môn..."
Những người khác nghe thấy lời này, có người trầm mặc, có người gật đầu.
"Tại Bắc Vực, chỉ có người tu hành thủ hộ Ma Sơn, bảo hộ phàm nhân, mới có thể được gọi là tiên môn, nếu không thì vô luận thực lực mạnh hay yếu, đều chỉ được xem như là tà phái, chúng ta đã là tu sĩ Bắc Vực, dù sao cũng nên phân rõ nặng nhẹ, nếu như thế, trước tiên liền hộ tống những người dân này đi ra ngoài!"
Cũng không có ai đưa ra ý kiến phản đối, tất cả mọi người đều đáp ứng.
Trên mặt của bọn hắn cũng không có thái độ hiên ngang lẫm liệt gì, chỉ lộ ra sự trầm mặc mà kiên định.
"Bọn hắn kỳ thật cũng không phải là tin tưởng sự phân tích của ta, không phải cảm thấy hộ tống người dân trước là có lợi, mà là vì biết không có khả năng bỏ mặc những người dân này, cho nên vào thời điểm đồng ý với cái quyết định này, kỳ thật đã làm tốt tư tưởng thất bại trong lần diễn võ này..."
"Đối với bọn hắn mà nói, tranh được 3 vị trí đầu là cơ hội duy nhất có thể trở về tiên môn, lúc này thế mà lại từ bỏ được..."
"Những người này xác thực đều là người tốt..."
"Bất quá cũng chính vì bọn hắn là người tốt, cho nên bây giờ mới luân lạc tới mức độ này..."
Phương Quý cảm khái ở trong lòng: "Về sau ta phải lấy đó mà làm gương mới được!"
Nếu đã quyết định muốn hộ tống những bách tính này rời đi Vân Quốc trước, đám người cũng không chậm trễ nữa, mà là nhanh chóng đưa những bách tính này ra khỏi Vân Quốc, bọn hắn đối với thuyết pháp Phương Quý tìm cơ hội ở phía ngoài, kỳ thật là cũng không chấp nhận, hiện tại ở trong lòng chỉ nghĩ rằng, trước tiên đưa những bách tính này ra ngoài, sau đó lại tranh thủ thời gian trở về, có lẽ là sẽ còn có thời gian làm liều một phen.
Bây giờ toàn bộ Vân Quốc đều đã trở thành Ma Vực, ở bên ngoài lại có bốn đại trấn thủ Tôn Phủ dùng Tiểu Giới Thần Bia bày ra kết giới, phong ấn tất cả ma khí ở trong Vân Quốc, muốn hộ tống những bách tính này ra ngoài, cũng chỉ có thể trước tiên đưa bọn hắn đến chỗ Tiểu Giới Thần Bia, đám người phân tích địa thế của Vân Quốc một phen, biết khoảng cách gần nhất, chính là phương hướng tây nam, ước chừng xa mấy ngàn dặm.
Đi đến đó xong rồi trở về, không sai biệt lắm là cần một ngày thời gian, đây còn phải là ở dưới tình huống bọn hắn có thể mang theo những bách tính phi hành, nếu như để cho những bách tính này đi bộ, đoán chừng đi một tháng cũng chưa thể tới biên giới Vân Quốc.
Chỉ bất quá, dùng phi kiếm mang theo những người dân này cũng không dễ dàng, trên người của những người dân này không có tu vi, chỉ vẻn vẹn là gió mạnh trong lúc ngự kiếm phi hành, liền đã khiến cho thân thể đơn bạc của bọn hắn không chịu nổi, nếu cưỡi mây bay mà nói, lại chỉ có tu luyện thuật cưỡi mây cực kỳ vững chắc, mới có thể cam đoan bọn hắn sẽ không rơi xuống từ trên mây, cho nên tốc độ cũng chậm đi mấy thành.
Mà trong lúc bọn hắn di chuyển, càng là không thuận lợi, bọn hắn chỉ mới ngự kiếm bay được vài dặm, liền nhìn thấy ở phía dưới lại có một đám người đang bị Ma Linh truy đuổi, đang dựa vào một đạo Kim Quang Phù chèo chống, mắt thấy đạo phù triện kia đã sắp bị dập tắt, bọn hắn thấy thế trong lòng liền kinh hãi, không kịp suy nghĩ nhiều, liền nhanh chóng vọt xuống phía dưới, tiện tay chém giết mấy đầu Ma Linh kia, cứu những người kia.