"Trận Đạo của ta lại tinh tiến, không tệ, không tệ!" Phác Nam Tử thưởng thức góc trận mà mình thôi diễn ra, gật gù đắc ý, tán thưởng mình cũng rất có thành ý, sau đó hào sảng cười to nói: "Cần tám người thủ trận môn, chỉ cần người thật sự có bản lĩnh, nếu đã phế thì cũng đừng tới!"
"Người ở trong Hẻm Phế Nhân này thật sự đều đã phế?" Phương Quý suy nghĩ ở trong lòng, lần này hẳn là đến phiên mình ra tay, liền cất bước đi thẳng về phía trước, không nghĩ tới vừa mới bước ra một bước, liền thấy ở chỗ trận môn gần nhất, đã có một người đứng thẳng, chính là vị Cam Ngọc Thiền đệ tử chân truyền của Kim Thiền Tông kia, Phương Quý lập tức cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm tên gia hỏa này không phải đã bị phế sạch, hai tay run rẩy ngay cả đũa cũng đều đã cầm không nồi sao?
Người tu hành tay đứt ruột xót, các loại pháp môn toàn bộ đều nhờ vào bàn tay, mười ngón đều không nghe sai sử, vậy thì còn có thể tu cái gì?
Vị Cam Ngọc Thiền kia dường như nhìn ra suy nghĩ của Phương Quý, thản nhiên nói: "Cứ nhường chỗ trận môn này cho ta là được rồi, hai tay của ta mặc dù đã phế đi, không dùng được kiếm, không viết được phù, thậm chí cũng không bóp nổi ấn pháp, bất quá hai chân của ta vẫn còn, vẫn có thể ngăn địch..."
"Vậy thì ngươi cứ ở chỗ này đi..." Phương Quý từ chối cho ý kiến, quay người lại đi đến một hướng khác, bỗng thấy hoa mắt, lại là vị Khúc Thần Hành đệ tử chân truyền của Thần Hành Tông đoạt tay trên của hắn, Phương Quý lập tức giận dữ nói: "Người ta đã nói là không cần phế nhân, ngươi có một chân thì tới làm gì?"
Tên què Khúc Thần Hành cười vung quải trượng trong tay, nói: "Hiện tại ta đã đổi sang dùng thương!"
Phương Quý im lặng, lại đi sang một hướng khác, đã thấy vị Thánh Nữ Ngô Nhan của Thanh Nhan Tông kia đã chờ ở nơi đó, thấy Phương Quý đi về phía này, gương mặt lập tức ửng đỏ, lộ ra một nụ cười kiều mị, vứt ra mị nhãn như tơ, những vết sẹo trên mặt lập tức siết chặt với nhau, hù cho Phương Quý giật mình, vội vàng quay đầu đi sang hướng khác.
Liên tiếp đi mấy chỗ trận môn, chỉ thấy đều đã bị tu sĩ Hẻm Phế Nhân chiếm cứ, Phương Quý thực sự không biết lòng tin của bọn hắn tới từ đâu, mắt thấy vị trí trông coi miệng hang trung tâm nhất không có bị người đoạt, lúc vội vàng muốn đi qua, liền thấy sư tỷ đang chậm rãi bay xuống từ không trung, dùng kiếm trong tay cắm vào trên mặt đất miệng hang, dùng hai tay ôm ngực, nhìn qua Phương Quý nói: "Chỗ trận môn trọng yếu nhất này, đương nhiên sẽ do ta thủ!"
Phương Quý lập tức bất đắc dĩ hỏi: "Vậy ta làm gì?"
"Sư đệ, chuyện trọng yếu nhất sẽ giao cho ngươi!" Quách Thanh sư tỷ dường như cũng nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Đi trông coi bách tính trong cốc đi!"
"Ta thế nhưng là Ngọc Diện Tiểu Lang Quân Phương Quý Phương lão gia danh chấn Tôn Phủ..."
"Biết những huyết mạch Tôn Phủ kia coi trọng ta thế nào hay không?"
"Một đại cao thủ như ta thế mà lại không cần, lại bảo ta đi trông coi những bách tính kia?" Thấy những người kia ai cũng vênh vào, chiếm đoạt những chỗ trận môn kia, nhìn mình giống như là đứa trẻ, trong lòng của Phương Quý cực kỳ bất mãn, thì thầm trong miệng đi vào trong sơn cốc, quét nhìn đám bách tính kia một chút, khua tay nói: "Tới tới tới, hiện tại hãy nghe theo ta, bất luận các ngươi là dựa vào pháp khí cũng được, phù triện cũng được, hiện tại hãy tháo xuống cho ta..."
Đến lúc này, những bách tính kia đều đã phát mộng, bọn hắn làm sao biết được trong giới tu hành có nhiều chuyện như vậy, có một ít người thậm chí ngay cả mình đã sống sót như thế nào cũng không biết, chuyện duy nhất biết đến, chính là sở dĩ mình có thể sống đến bây giờ, tất cả đều là dựa vào những phù triện pháp khí trên đỉnh đầu này, nghe thấy Phương Quý nói bọn hắn tháo xuông, từng người lập tức kêu khóc kinh hoàng...
"Tiên Nhân tha mạng, đây là mệnh căn của chúng ta..."
"Tiên Nhân là muốn dùng chúng ta làm mồi nhử sao?"
"Chúng ta muốn đi, hãy thả chúng ta rời đi, chúng ta sẽ tự đào mệnh, không cần các ngươi bảo vệ..."
"Trời ạ, vốn cho rằng các ngươi là người tốt, không ngờ rằng..."
"Vị tu sĩ kia, tổ gia gia nhà ta, đường huynh, cháu gái, chắt trai nhà hàng xóm cũng đang tu hành trong tiên môn, ngươi tốt nhất là hãy bảo vệ chúng ta ra ngoài, còn có thể kết một thiện duyên cùng với bọn hắn, nếu như đánh chủ ý vào chúng ta, nếu bọn hắn biết được nhất định sẽ không tha cho ngươi..."
Trong lúc nhất thời ở trong sơn cốc, cảm xúc gì cũng có, người cầu xin tha thứ cũng có, người phẫn nộ cũng có, người chửi mắng cũng có, thậm chí còn có người lớn tiếng uy hiếp, những âm thanh này truyền ra bên ngoài cốc, cũng lập tức khiến cho sắc mặt của đám người sư tỷ canh giữ ở ngoài cốc có một chút sa sút, xem ra những lời này có ảnh hưởng rất lớn đối với các nàng, có người đã nhịn không được nhắm mắt lại, biểu lộ có vẻ hơi xoắn xuýt mà thống khổ...
"Ồ?" Phương Quý thấy phản ứng của đám bách tính này cũng lập tức ngẩn ngơ, sau đó hiểu rõ ra, nói: "Đám phế nhân kia xem ra cũng không ngốc, công việc để lại cho ta thật đúng là một cái công việc khó khăn nhất, đây chính là muốn kiểm tra bản sự của ta hay sao?"
Trong lòng vốn đã có một chút nổi nóng, lúc này càng là nở nụ cười lạnh, chậm rãi từ từ mà nói: "Có người thì làm người tốt còn bị khinh bỉ, có bản lĩnh thì bị chèn ép, Phương lão gia ta đã sớm biết các ngươi là một đám điêu dân, cứu các ngươi thì các ngươi mang ơn, một khi không theo ý của các ngươi thì liền lập tức biến thành khóc lóc om sòm, chỉ bất quá, chẳng lẽ các ngươi không nghĩ tới..."
Hắn bỗng nhiên nhảy xuống dưới, quát lớn: "Phương lão gia ta từ nhỏ đã lớn lên cùng với điêu dân hay sao?"
Trong tiếng quát, hắn đã trực tiếp xuất thủ, vọt lên trên đỉnh đầu của những bách tính kia, đưa tay một trảo, lập tức có vô số phù triện bay lên.
Một màn ngoài dự liệu này khiến cho đám bách tính đều phát mộng.
Người tu hành có bản sự lớn hơn so với bọn hắn, bọn hắn đúng là biết được, nhưng ai có thể ngờ được bây giờ thế mà thực sự có người một lời không hợp liền cướp đoạt, những người tu hành kia rõ ràng là đều có tâm sự, giống như là người đã từ bỏ sự tình của chính mình, còn muốn che chở bọn hắn, không phải là người tốt sao?
Người tốt làm sao lại không nói lý?
"Rầm rầm" một trận, mặc kệ là hai tay ôm phù triện không thả cũng được, thấy không ổn liền giấu vào trong ngực cũng được, ở dưới một trảo của Phương Quý, làm sao có thể giữ được, chỉ thấy từng kiện pháp khí phù triện bay tới giữa không trung, có nhảy lên với cũng không tới, bọn hắn cũng lập tức giống như là một đám cá tiến vào trong chảo dầu, từng âm thanh kêu khóc vang lên, giống như là lập tức rơi vào địa ngục!
"Trời ạ, ngươi thế mà lại cướp của chúng ta..."
"Không có thiên lý, các ngươi chính là ỷ mạnh hiếp yếu..."
Có người liều mạng mắng chửi, còn có người phẫn nộ, giống như là muốn vọt lên liều mạng cùng với Phương Quý.