"Vân Tiêu Tử của Đông Phương Thần Điện, chuyên tới để cứu bách tính Vân Quốc..."
"Mạc Thông Nhi của Bắc Phương Thần Điện, đặc biệt tới đây cùng với ba vị hảo hữu, cứu bách tính Vân Quốc..."
Vào thời điểm ý niệm trong lòng còn chưa hiện lên, liền nghe được ở trong không trung lúc nào cũng có người quát lớn, lại có mấy tu sĩ đến, thế mà trong khoảnh khắc, liền có hơn mười tu sĩ chạy đến nơi đây, mỗi một tu sĩ đều là đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng là đến cứu bách tính Vân Quốc.
Thoáng một cái, sắc mặt của đám tu sĩ Hẻm Phế Nhân liền trở nên càng khó coi hơn, trong nghi hoặc còn mang theo một vòng bóng ma.
Trước đây bọn hắn cứu các lộ bách tính, đơn giản có thể nói là cùng đường mạt lộ, suýt nữa bởi vì bách tính mà làm hại chính mình mất đi cơ hội diễn võ, vào thời điểm đó, những người này ngay cả một người cũng không xuất hiện, làm sao bây giờ bọn hắn vừa mới nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên, những người này ngược lại một người nối tiếp một người xuất hiện, nói rằng muốn cứu bách tính một cách hiên ngang lẫm liệt?
"Các ngươi cũng thế?" Phương Quý ở trên đỉnh núi một chỗ khác, càng là lập tức liền nghĩ đến điều gì, trực tiếp lạnh lùng quay đầu nhìn sang đám người Lục Đạo Duẫn.
Sắc mặt của đám người Lục Đạo Duẫn đã trở nên rất xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào con mắt của Phương Quý, thấp giọng nói: "Phương đạo hữu minh giám, chúng ta đều nhận được truyền tin của tâm phúc Duy Tông Tân, lúc này mới không thể không trở về tìm các ngươi..."
Ngừng lại một chút, hắn lại bận bịu giải thích nói: "Nhưng chúng ta tuyệt đối không có ý tứ khiến cho các ngươi khó xử!"
Lúc nói đến đây, Trương Minh Quân ngồi ở giữa nhất, trên mặt càng là lộ ra thần sắc xấu hổ và không cam lòng, hắn vốn là muốn đi tìm kiếm tộc nhân của mình, kết quả là gặp phải tâm phúc của Duy Tông Tân, trong một câu liền bị đuổi đến nơi này, lúc này trong lòng vừa lo lắng, vừa không cam lòng, lại không dám phản kháng, vào lúc này đón ánh mắt của Phương Quý, càng là không có đất dung thân.
"Con bà nó, ta biết ngày là hắn!" Phương Quý nghe được cái tên Duy Tông Tân, trong lòng nhất thời nghĩ được rõ ràng, trực tiếp túm lấy áo của Lục Đạo Duẫn, nói: "Vậy ngươi hãy nói cho ta biết, ngay từ đầu đuổi bách tính về hướng của chúng ta, có phải là hắn hay không?"
Lục Đạo Duẫn có thực lực không yếu, nhưng lúc này bị Phương Quý túm chặt, thế mà không dám giãy dụa, khó khăn gật đầu nhẹ.
"Tên vương bát đản này, nghĩ thật là hay, ngay từ đầu đuổi người đến chỗ của chúng ta, kéo chân sau của chúng ta, hiện tại cảm thấy không ổn, liền lại nảy ra một kế, chạy tới làm người tốt, ha ha, đám chó săn các ngươi cũng rất tốt, cứu bách tính cái đầu các ngươi!"
Nói xong dùng một tay kéo túi càn khôn ở bên hông của Trương Minh Quân xuống, cũng mặc kệ thân thể đơn bạc của đối phương lúc này có thể chịu được lực lượng mình kéo xuống hay không, sau đó lại đoạt mấy chục khối linh thạch ở trong tay của Lục Đạo Duẫn trở về, phi thân lên, bay thẳng xuống dưới núi, đối mặt với cử động ăn cướp trắng trợn của hắn, đám người Lục Đạo Duẫn lại không có một ai dám phản kháng, nói cũng không dám nói.
"Ha ha, cứu người?" Lúc này ở dưới núi, đám tu sĩ Hẻm Phế Nhân kia cũng đã nở nụ cười lạnh nói: "Lúc này đã không cần!"
Bọn hắn mặc dù không giống như Phương Quý trực tiếp hỏi ra kẻ ở phía sau màn là ai, nhưng từ cử động những người này vừa mới xuất hiện liền muốn mang bách tính đi, đoán được ngọn nguồn của việc này, trong lòng cũng lập tức nổi nóng, trực tiếp cười lạnh cự tuyệt bọn hắn.
"Ài, mấy vị đạo hữu nói như vậy là không đúng!" Mấy vị tu sĩ vừa mới chạy tới kia, liếc nhìn nhau, liền có một người vượt qua đám người đi ra, nở nụ cười hào sảng, nói: "Cứu hộ bách tính chính là bổn phận, làm sao lại có lúc này lúc kia, ta thấy ở nơi này có nhiều bách tính như vậy, các ngươi chỉ sợ là cũng không có cách nào hộ tống bọn hắn ra bên ngoài, không bằng hãy giao bọn hắn cho chúng ta, chúng ta có nhiều người, có thể trực tiếp ngự kiếm đưa bọn hắn..."
"Cút!" Hắn còn chưa nói xong, Quách Thanh sư tỷ đột nhiên hừ lạnh một tiếng, đè thanh trường kiếm bên eo.
"Ngươi..." Những người kia nghĩ đến hung danh ngày thường của Quách Thanh, lập tức có một chút co rúm lại, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện.
"Ha ha, chúng ta đến đây cứu người, ngươi lại bảo chúng ta cút?" Bất quá cũng đúng vào lúc này, giữa không trung lại có một tiếng cười sang sảng vang lên, ngữ điệu có vẻ hơi quái dị, trong thanh âm thì tràn đầy ý chê cười: "Chỉ thấy cùng nhau hợp lực cứu người, lại không thấy chỉ cho phép chính mình cứu người mà không để cho người khác nhúng tay, hay là nói, một ít người lấy danh nghĩa cứu người, trên thực tế lại chỉ là vì một mực nắm chắc những bách tính này vào trong tay, dùng để dẫn dụ Ma Linh?"
"Bực sự tình vô sỉ này, thế nhưng là ngay cả những hậu duệ Thần Tộc chúng ta này, cũng đều không nhìn được..."
"Là ai nói chuyện buồn nôn như thế?" Phương Quý nghe được câu nói kia, lập tức ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy đang có bốn ~ năm người bồng bềnh hạ xuống, người cầm đầu mặc áo xanh rộng rãi, một cánh tay lộ ra bên ngoài, ôm một thanh kiếm trong ngực, lộ ra sắc mặt cuồng ngạo, đứng từ trên cao nhìn xuống.
"Duy Tông Tân, tên khốn này thế mà còn dám tới?" Sắc mặt của Phương Quý lập tức lạnh xuống, lại muốn tìm xem ở chung quanh có Ma Linh hay không.
Mà đám tu sĩ Bắc Vực ở chung quanh nhìn thấy Duy Tông Tân, thì đều lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, lộ ra sự kính sợ mà nhát gan, đi tới sắp thành hai hàng, đồng thời khom người, hành lễ đối với Duy Tông Tân.
Duy Tông Tân đi qua hai hàng tu sĩ Bắc Vực đang khom người hành lễ, lộ ra sắc mặt lạnh nhạt, ôm kiếm mà đi, nhìn cũng không có nhìn những người này một chút, cỗ khí phách cùng với ngạo mạn này, thế mà lớn ngoài dự liệu, nhìn hắn lúc này, Phương Quý thực sự đã rất khó tưởng tượng Duy Tông Tân vào trước đây không lâu, còn bị Bạch Thiên gia tỷ muội mắng cho đỏ bừng cả khuôn mặt, muốn nổi giận lại không dám phát tác là cùng một người.
"Các hạ làm ra nhiều chuyện như vậy, đến tột cùng là muốn như thế nào?" Ánh mắt của Quách Thanh sư tỷ cũng rơi ở trên người của Duy Tông Tân, nhắm hai mắt lại, lạnh giọng mở miệng.
"Ha ha, vị đạo hữu này chớ nên hiểu lầm..." Duy Tông Tân thấy được Quách Thanh sư tỷ, trên mặt ngược lại là nổi lên một nụ cười, bất quá nụ cười này không thể che hết sự ngạo mạn trên mặt của hắn, cũng càng có vẻ khiến cho người ta không thoải mái, hắn ôm kiếm trong ngực, thoáng khom người, coi như là hành lễ đối với Quách Thanh sư tỷ.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, cười nói: "Tên tuổi nữ nhân điên Quách Thanh, ta vẫn đã nghe qua, trước sau giao thủ ba lần cùng với Bạch Thiên Đạo Sinh đại nhân, cũng đều không có bị đánh chết, nghe nói lúc đầu ngươi am hiểu cái gì là Đại La Thủ, nhưng hắn dùng chưởng lực đánh bại Đại La Thủ của ngươi, ngươi liền chuyển sang tu huyền pháp, hắn dùng bí pháp Tôn Phủ đánh bại huyền pháp của ngươi, ngươi liền chuyển sang tu quyền thuật, hắn dùng võ pháp đánh bại quyền thuật của ngươi, ngươi vẫn không cam tâm, lại đi tu kiếm đạo...phần điên cuồng này, ta hiểu rõ, cũng hoàn toàn không có ý tứ luận bàn cùng với ngươi..."