Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 548 - Chương 548: Ta Không Tin

Chương 548: Ta không tin Chương 548: Ta không tin

"Thằng khốn kia cực kỳ âm độc, hắn chính là đang khi dễ tài nguyên tu hành của sư tỷ trong ngày bình thường quá kém, pháp lực lại không đủ tinh thuần, cho nên đánh ra hai chưởng làm cho sư tỷ tiêu hao tất cả pháp lực, sau đó sư tỷ liền không có bất luận dư lực gì để đón chưởng thứ ba của hắn..." Liền ngay cả Phương Quý, lúc này cũng không nhịn được nhíu mày, mắng một câu.

"Hiện tại mệnh của ngươi đã nằm trong tay của ta..." Bạch Thiên Đạo Sinh lộ ra thần sắc lạnh nhạt, bày ra thái độ bễ nghễ khống chế hết thảy thế cục trong tay, ánh mắt của hắn giống như vô ý quét qua những tu sĩ Hẻm Phế Nhân phía dưới núi kia, sau đó lộ ra sắc mặt lạnh nhạt, nhìn về hướng Quách Thanh sư tỷ, bàn tay chậm rãi nhấc lên.

"Ngươi cam chịu vì những người kia, lãng phí hết một cái cơ hội để cho mình xoay người, vậy những người này lại có thể nguyện ý vì ngươi, từ bỏ cơ hội rời khỏi Tôn Phủ hay không?" Hắn nhìn Quách Thanh sư tỷ, biểu lộ trên mặt thế mà lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc, hơn nữa còn rất có thành ý: "Lại hoặc là, vào lúc này ngươi có thể nghĩ rõ ràng, chân chính buông bỏ lòng kiêu ngạo của mình, nói lời nhận thua..."

Chưởng lực đã ngưng tụ quanh người của hắn, chân thành nói: "Đây là cơ hội suy tính cuối cùng của ngươi!"

"Ta chỉ là có một chút không rõ..." Quách Thanh sư tỷ hít một hơi thật sâu, sắc mặt tái nhợt nổi lên một chút tức giận đỏ ửng: "Ngươi vì sao luôn luôn không chịu buông tha cho chúng ta?"

Bạch Thiên Đạo Sinh nao nao, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt mở miệng: "Con kiến vì sao lại luôn muốn bay lên trời?"

"Heo chó vì sao luôn muốn chống lại mệnh lệnh của chủ nhân?"

"Tu sĩ Bắc Vực các ngươi, vì sao luôn luôn không nhìn rõ vận mệnh của mình?"

Lúc Bạch Thiên Đạo Sinh nói ra câu nói sau cùng, một thân linh tức của hắn đã ngưng tụ một lần nữa.

Khác biệt cùng với Quách Thanh, một thân linh tức của hắn trùng trùng điệp điệp, vô cùng vô tận, sau khi liên tiếp thi triển hai chưởng tiêu hao pháp lực như thế, pháp lực tự thân thế mà giống như là không có nhận phải ảnh hưởng gì, mà theo một thân pháp lực của hắn ngưng tụ, cuồng phong gào thét quanh người, Quách Thanh sư tỷ đứng ở phía đối diện hắn, hoặc nói là tất cả tu sĩ Bắc Vực, sắc mặt vào lúc này cũng đều trắng bạch...

Cho dù là ai cũng nhìn ra được, một chưởng này của Bạch Thiên Đạo Sinh, Quách Thanh là tuyệt đối không tiếp nổi, bởi vì một chưởng này xuất hiện, vốn chính là Bạch Thiên Đạo Sinh cố tình làm, hắn chính là cố ý tiêu hao hết tất cả pháp lực của Quách Thanh trước, để cho nàng ở dưới tình huống không có một chút phần thắng nào, tiếp nhận chưởng thứ ba của hắn, đơn giản mà nói, chính là chưởng thứ ba này sẽ trực tiếp đánh chết Quách Thanh...

Hắn nói không sai, lúc này tính mệnh của Quách Thanh đã nằm ở trong tay của hắn.

"Ông ông ông..." Pháp lực của Bạch Thiên Đạo Sinh lúc này là càng ngày ngưng tụ càng nhiều, từng tầng từng tầng trải ra quanh người của mình, uy thế dường như còn muốn đáng sợ hơn so với hai chưởng phía trước, nhưng hắn cũng không vội vã tích góp lực đạo, trực tiếp xuất thủ, mà là lẳng lặng nhìn Quách Thanh.

Tất cả mọi người rất rõ ràng, hắn đây là đang chờ đợi Quách Thanh mở miệng nhận thua.

"Vận mệnh của tu sĩ Bắc Vực..." Mà lúc này Quách Thanh sư tỷ đối mặt với cỗ pháp lực cơ hồ không có cách nào địch nổi kia của Bạch Thiên Đạo Sinh, cả người đều vô cùng phẫn nộ, nàng không có nửa phần ý tứ muốn nhận thua, ngược lại trong lúc bỗng nhiên cắn răng một cái, nhét một viên Linh Khí Đan vào trong mồm, sau đó dùng dốc hết toàn lực, cưỡng ép thôi động pháp lực đã không còn thừa bao nhiêu của chính mình, đi về trước một bước nói: "Vận mệnh này là cái gì?"

"Chẳng lẽ làm trâu làm ngựa cho các ngươi chính là vận mệnh trời sinh của chúng ta sao?" Nàng cắn chặt hàm răng nói: "Sư phụ ta không dạy qua chuyện này, cho nên ta không tin!"

Thanh âm lúc này của nàng cũng không vang dội, nhưng bởi vì ở chung quanh quá an tĩnh, những lời này có thể truyền ra ngoài xa, lọt vào trong lỗ tai của người khác, liền sinh ra phản ứng khác biệt, đám người quý nhân Tôn Phủ sau khi nghe thấy, trên mặt đều lộ ra biểu lộ không nhịn được, mà đám tu sĩ Bắc Vực lại là kinh hãi không thôi...

Nữ nhân này đang ăn nói khùng điên đúng không?

Bình thường ta điệu thấp làm người, coi an toàn là đệ nhất, dạng cách sống này mới là chính xác đúng không?

Chỉ là lúc thấy được vẻ khiếp sợ trên mặt của người khác giống như mình, bọn hắn mới đột nhiên cảm giác được sự hốt hoảng trong lòng: "Chuyện gì đã xảy ra, những đạo lý này rõ ràng là rất ngây thơ, vì cái gì hết lần này tới lần khác liền lập tức tiến vào trong nội tâm của ta?"

Mà ở nơi càng xa xôi, những tông chủ tiên môn kia cùng với Cổ Thông, vào lúc này thì đều trầm mặc, không có ai biết những xúc động ở trong lòng những lão gia hỏa này lớn bao nhiêu, có lẽ là bọn hắn căn bản một chút xúc động cũng không có, người tu hành dù sao cũng không phải là phàm nhân, tâm chí cũng đều là một người kiên định hơn so với một người, coi như là núi Thái Sơn sụp ở trước mặt cũng không đổi màu, huống chi là mấy câu hờn dỗi ngây thơ như thế chứ?

Nhưng vô luận như thế nào, ở trong sự trầm mặc kia, từ đầu đến cuối đều khiến cho người ta cảm thấy một loại lực lượng khác, ngột ngạt không gì sánh được.

"Vậy thì ngươi hãy tự đi tìm..." Mà Bạch Thiên Đạo Sinh sau khi nghe xong lời nói của Quách Thanh, sắc mặt cũng bỗng nhiên trở nên dị thường âm trầm, hắn đột nhiên nhẹ nhàng nâng bước, bước về phía trước một bước, ở quanh người hắn, cỗ sức mạnh vô cùng vô tận kia, giống như thiên uy cuồn cuộn vào ngay lúc này, bỗng nhiên cũng đều là theo một cái động tác nho nhỏ của hắn nghiêng về phía trước, giống như ngọn núi treo ngược, chỉ là bản thân của cái động tác này, đã mang theo vĩ lực vô tận...

Sau đó Bạch Thiên Đạo Sinh liền nhẹ nhàng đẩy chưởng, đánh về phía Quách Thanh.

Ở trong mắt của người tu hành, một chưởng này thật sự rất chậm, dường như Bạch Thiên Đạo Sinh cũng không vội mà ghìm một chưởng này vào trên người của Quách Thanh, mà là cho nàng thời gian để cân nhắc, hắn chỉ là mặt không thay đổi, từ từ đưa cỗ lực lượng vô tận đi tới.

Cái bộ dáng kia, rất giống như là đao phủ đang từ từ vung đao chém về phía cổ của phạm nhân.

"Quách Thanh tiên tử..."

Các tu sĩ Hẻm Phế Nhân ở dưới chân núi muốn rách cả mí mắt, rốt cục kìm nén không được, vội vã vọt lên, lúc này bọn hắn đều hiểu, Quách Thanh hoàn toàn có thể nhận thua, thậm chí là có thể thu hồi đòi hỏi giúp bọn hắn tự do trước đó, mà chắc hẳn, đây cũng là điều mà Bạch Thiên Đạo Sinh muốn nhất trong lòng, nếu như Quách Thanh làm như vậy, nàng chẳng những không cần lo lắng đến tính mệnh, ngược lại sẽ nhất phi trùng thiên ở trong Tôn Phủ...

Nhưng nàng hết lần này tới lần khác không chịu làm như thế, chẳng lẽ những người bọn hắn sẽ trơ mắt nhìn nàng chịu chết?

Bình Luận (0)
Comment