Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 550 - Chương 550: Phun Nước Bọt

Chương 550: Phun nước bọt Chương 550: Phun nước bọt

"Ngươi rất to gan..."

Lại nói đến Phương Quý vung vẩy Ma Sơn, làm cho Bạch Thiên Đạo Sinh phải thu hồi chưởng lực ngăn cản, nhờ vào đó cứu Quách Thanh sư tỷ, nhưng cũng trong nháy mắt khiến cho trên núi dưới núi, vô số người kinh hãi biến sắc, nhất là ở dưới chân núi, đám người Thanh Vân Gian cùng với Bạch Thiên gia tỷ muội ngồi ở dưới một gốc đại thụ nào đó, càng là kinh hãi suýt nữa ngã sấp xuống, bọn hắn ngơ ngác nhìn trên tiên đài, trong ánh mắt đều đã tràn đầy sự bất an.

Ngược lại là Bạch Thiên Đạo Sinh ở trên tiên đài, thấy có người dám đánh lén chính mình, vốn cũng giận dữ, nhưng sau khi thấy rõ bộ dáng của Phương Quý, sắc mặt lại bình tĩnh trở lại, chỉ là nhàn nhạt quét mắt nhìn Phương Quý một cái, nói: "Trước đây vốn có người cầu tình với ta, nói ngươi khác biệt cùng với những tu sĩ Bắc Vực khác, để ta cho ngươi một cái cơ hội trưởng thành, ta thấy hắn thành tâm cho nên đã đáp ứng, còn muốn sau này gặp ngươi một lần, nhìn thử xem ngươi là hạng người gì, lại không nghĩ rằng, ngươi lại không hiểu quy củ như thế, có biết xuất thủ đối với ta là đại biểu cho điều gì?"

"Ta cũng không muốn..." Phương Quý nghe đối phương nhắc tới việc này, chính là đầy bụng ủy khuất, nói: "Ta thật sự không muốn gây chuyện, vì không phạm vào quy củ của các ngươi, có biết ta đã chịu bao nhiêu ủy khuất hay không? Rõ ràng là ta có thể đoạt 3 vị trí đầu diễn võ, cũng phải cố ý thu tay, ta thậm chí đã chuẩn bị kỹ càng về sau chuyện gì cũng đều mặc kệ, hưởng thụ ngày tháng tốt của mình, sinh hoạt ở Tôn Phủ tốt bao nhiêu chứ, tài nguyên nhiều, điển tịch nhiều, còn có mấy vị hảo bằng hữu, đơn giản là áo cơm không lo, vì nịnh nọt ngươi, vừa rồi ta thậm chí còn đang suy nghĩ tặng lễ gì cho ngươi..."

"Ách..." Nghe câu trả lời như thế, lập tức khiến cho Bạch Thiên Đạo Sinh ngẩn ngơ, hắn vốn cho rằng tên tiểu quỷ này sẽ dõng dạc nói một đống đại đạo lý với mình giống như Quách Thanh, không nghĩ tới câu trả lời của đối phương lại chân thực như thế, nhất thời biết phải đáp trả như thế nào!

Hắn nhìn qua ánh mắt của Phương Quý, không khỏi lộ ra một tia nghi hoặc.

"Nhưng mấu chốt là..." Phương Quý nói đến chỗ này, lại bỗng nhiên xoay chuyển lời nói, chợt vỗ vào đùi, nói: "Các ngươi làm việc quá khi dễ người!"

Bạch Thiên Đạo Sinh nghe vậy, lông mày lập tức nhíu lại.

Mà trong thanh âm của Phương Quý thì mang theo một chút nổi nóng cùng với nộ khí, hô lên: "Tôn Phủ các ngươi có bản lãnh lớn, tiên môn đánh không lại các ngươi, liền chỉ có thể nghe các ngươi, tiến cống chỗ tốt cho các ngươi, chuyện này cũng thôi đi, huyết mạch Tôn Phủ là người một nhà của các ngươi, có chuyện tốt đương nhiên sẽ dành cho các ngươi trước, phân đến tay của tu sĩ Bắc Vực không khỏi ít hơn một chút, vậy thì cũng còn đỡ, nhưng các ngươi dù sao cũng phải lưu cho người ta con đường sống chứ?"

"Làm việc ăn cơm, thiên kinh địa nghĩa, tu sĩ trong Hẻm Phế Nhân, đã không còn cách nào làm việc cho ngươi, các ngươi không cho cơm ăn, ta cũng có thể lý giải, nhưng các ngươi không thể nhốt người ở chỗ này, nhốt vào chỗ chết, chẳng lẽ không thể để cho người ta đi chỗ khác kiếm cơm sao?"

"Sư tỷ ta chỉ là muốn cầu đường sống cho người ta, ngươi nhưng lại nhảy ra ngoài ngăn cản..."

"Ài...phẹt!" Phương Quý nói đến chỗ bực tức, nhổ nước bọt trên mặt đất, phẫn nộ nói: "Ta chỉ hỏi ngươi, có ai khi dễ người khác như các ngươi hay không?"

Trên núi dưới núi, trong nháy mắt trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Phảng phất như có một loại khí tức ngột ngạt nào đó, vào lúc này giống như là mây đen bao phủ ở trên đỉnh núi.

Mà lúc này Bạch Thiên Đạo Sinh nhìn khuôn mặt giận dữ của Phương Quý, cũng trở nên trầm mặc, hắn dường như khinh thường tranh luận cùng với Phương Quý, mặt không thay đổi nhìn Phương Quý nửa ngày, mới lãnh đạm mà nói: "Tôn Phủ tự có quy củ của Tôn Phủ, không thể bị các ngươi hỏng!"

"Ha ha...phẹt!" Phương Quý lại nhổ nước bọt trên mặt đất, nói: "Vậy thì dựa vào cái gì lại muốn áp quy củ Tôn Phủ lên trên đầu của chúng ta?"

Bạch Thiên Đạo Sinh nghe được câu này, càng giống là nghe được trò cười gì vậy, ở trên khuôn mặt lãnh đạm của hắn, dường như cũng lộ ra ý chê cười, thản nhiên nói: "Tu sĩ Bắc Vực, si ngu xuẩn cùn, chỉ biết nội đấu, vốn là huyết mạch thấp kém, nếu không có Tôn Phủ chúng ta giáo hóa, những người các ngươi sẽ có ngày hôm nay? Bây giờ, Tôn Phủ cho các ngươi cơ hội vượt qua người khác, cho các ngươi khả năng nhúng chàm đại đạo, các ngươi lại không nghĩ tới báo ân, tự cam đọa lạc, người như vậy, giữ lại thì có ích lợi gì?"

Phương Quý nghe lời này, sắc mặt cũng đều có vẻ hơi ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi: "Ngươi là thật sự cảm thấy huyết mạch Tôn Phủ tài trí hơn người?"

Bạch Thiên Đạo Sinh chắp hai tay ở sau lưng, ngạo nghễ nói: "Đó là đương nhiên!"

"Ha ha ha...phẹt!" Phương Quý dùng sức nhổ nước bọt, quát: "Tổ tiên Tôn Phủ các ngươi cường hãn, khiến cho đời con cháu các ngươi được nhờ, tổ tiên tu sĩ Bắc Vực không bằng tổ tiên các ngươi, hiện tại con cháu chịu khổ thì lại có thể có lời gì để nói, nhưng bây giờ các ngươi chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ, chẳng những muốn khi dễ người, còn muốn nói cái gì huyết mạch của người khác thấp kém, trời sinh nên bị khi dễ..."

Thanh âm của hắn dần dần lạnh xuống, sắc mặt trở nên nghiêm túc ít có, lắc đầu nói: "Vậy Phương lão gia ta sẽ không phục!"

Bạch Thiên Đạo Sinh không nhịn được nhíu lông mày lại, nếu bàn về giảng đạo lý, những lời kia của Phương Quý là thật sự không quá mức ảnh hưởng đến hắn, bất quá tiếng nhổ nước bọt trên mặt đất hết lần này tới lần khác, đã khiến cho cảm xúc của hắn chịu một chút ảnh hưởng, vào lúc này, nói chuyện cũng đều không khỏi có một chút không đủ trầm ổn, lạnh lùng nhìn về hướng Phương Quý, nói: "Sự thật đã là như thế, ngươi có chịu phục hay không, lại có quan hệ gì?"

Phương Quý trầm mặt xuống, xắn tay áo lên, nói: "Vậy liền đánh một chầu, nhìn xem huyết mạch Tôn Phủ là có tài trí hơn người hay không?"

Ánh mắt của Bạch Thiên Đạo Sinh trở nên lạnh lùng, không che đậy vẻ trào phúng một chút nào: "Chỉ bằng vào ngươi?"

Lúc này ở trên núi dưới núi, lập tức có người cười thành tiếng, trước đây Phương Quý nhảy ra ngoài cứu Quách Thanh, bọn hắn còn cảm thấy có một chút giận dữ, nhưng bây giờ nghe thấy Phương Quý muốn khiêu chiến Bạch Thiên Đạo Sinh, lại lập tức cảm thấy một loại cảm giác hoang đường...

Đây chính là Bạch Thiên Đạo Sinh!

Đường đường là thiên kiêu số một Tôn Phủ, tồn tại vô địch trong cảnh giới Trúc Cơ!

Cho dù là hạng người chiếm hạng nhất diễn võ như Quách Thanh, ở dưới tay hắn cũng không thể sống qua ba chưởng, bây giờ con khỉ nhỏ không có danh tiếng gì này thế mà nói khoác mà không biết ngượng muốn khiêu chiến Bạch Thiên Đạo Sinh, liền lập tức khiến cho bọn hắn cảm thấy vô cùng buồn cười.

Nhất là Phương Quý nhỏ tuổi, thấp hơn Bạch Thiên Đạo Sinh một cái đầu, vẻ ngây thơ trên mặt chưa tiêu, liền càng cảm thấy thú vị.

Chuyện này so với bọ ngựa đấu xe còn muốn buồn cười hơn!

"Đúng, chỉ bằng vào ta!" Lời khinh thị này của Bạch Thiên Đạo Sinh cũng làm cho trong lòng Phương Quý nổi lên lửa giận, chống nạnh nói: "Không phục thì hãy thử một chút?"

Bình Luận (0)
Comment