Người trẻ tuổi kia vội vàng khom người nói: "Đúng đúng, phụ thân, ta sẽ lập tức đi giải quyết nàng!"
Mà lúc này ở giữa chiến trường Ma Vực, tình thế chiến đấu cũng dừng lại một chút, mắt thấy người trợ giúp Phương Quý liên tục tiến tới, những huyết mạch Tôn Phủ kia cũng tạm thời dừng tay, không cam lòng nhất chính là một tên mập, lúc này đã tức đến mức tấm mặt béo nghẹn đỏ bừng.
Bất quá Phương Quý mặc dù cũng có người tới giúp đỡ, ngược lại nhìn còn tương phản lớn hơn so với những huyết mạch Tôn Phủ kia.
Què quặt cầm quải trượng, còn có người điên, cầm theo đao giống như là đầu bếp, coi bói, đủ loại hình, ngược lại là làm cho người ta nghĩ mãi mà không rõ, đám gia hỏa kia vọt vào chiến trường Ma Vực, đến tột cùng là đi vào hỗ trợ, hay là đi vào kéo chân...
"Còn có rất nhiều người nên đứng ra lại chưa đi ra..." Bạch Thiên Đạo Sinh dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua, những nơi đi qua, tất cả tu sĩ Bắc Vực đều là nhao nhao cúi đầu, không có ai dám nhìn vào ánh mắt của hắn, Bạch Thiên Đạo Sinh dường như có một chút thất vọng, khe khẽ lắc đầu, nói: "Bất quá đảm lượng của những tu sĩ Bắc Vực này đại khái là tới đây mà thôi, dù sao thì vẫn cần giúp bọn hắn tăng cường lòng dũng cảm, các ngươi hãy ra tay đi, đã có sự phân phó của tôn chủ, liền không cần nương tay!"
Hắn ngừng lại một chút, thản nhiên nói: "Giết sạch là tốt nhất!"
"Một đám phế nhân các ngươi, coi như tiến đến, lại có thể như thế nào?"
Thấy Quách Thanh sư tỷ cùng với đám người Hẻm Phế Nhân tiến vào chiến trường Ma Vực, những thiên kiêu Tôn Phủ đang chờ giao thủ cùng với Phương Quý kia, chẳng những không có cảm giác được áp lực gia tăng gì, ngược lại từng người còn cảm thấy có một chút buồn cười.
Bọn hắn đều là thiên kiêu Tôn Phủ, đám người có thứ hạng cao nhất trong diễn võ, nói một cách khác, chính là ở trong các tu sĩ Trúc Cơ Tôn Phủ, là một đám người có thực lực mạnh nhất, mà tu sĩ Hẻm Phế Nhân thì sao, lại đều là một đám người bởi vì đã không còn tác dụng, mới bị đuổi đến ngỏ hẻm thành nam, cũng chính là một đám người có địa vị thấp nhất ở trong toàn bộ Tôn Phủ, chênh lệch giữa song phương thực sự là quá rõ ràng.
Từ một trình độ nào đó mà nói, theo sự gia nhập của bọn hắn, khí thế ở phía Phương Quý ngược lại còn yếu hơn một chút, dù sao thì trước đó Phương Quý cũng đã chiến thắng liên tiếp, đã đánh ra mấy phần uy phong, bây giờ tăng thêm bọn hắn, uy phong ngược lại là đã bị kéo xuống...
Ngược lại là đối mặt với sự chê cười của đám thiên kiêu Tôn Phủ kia, đám tu sĩ Hẻm Phế Nhân đều là không nhúc nhích một chút nào, có người cúi đầu nhìn xuống mặt đất, trầm mặc không nói, có người nhìn chung quanh, lực chú ý tuyệt đối không tập trung, có người ánh mắt chỉ là tìm kiếm ở trong đám người phía đối diện, không biết là đang tìm người nào, thậm chí còn có người cười hì hì, tuyệt đối không để trận đại chiến sắp đến này ở trong lòng!
"Đây vốn là một trận nháo kịch, thời gian kéo dài cũng đã không ngắn, hãy mau mau kết thúc đi!"
Ở trong đám huyết mạch Tôn Phủ kia, có người nhíu mày, đột nhiên nhanh chân bước ra, không thèm quan tâm đến người bên ngoài, trực tiếp lao về phía trước, bất thình lình có một kiện Thất Bảo Kim Luân tản ra sát khí đáng sợ xoay tròn, chém về phía Phương Quý ở trong đám người, Thất Bảo Kim Luân lướt qua, liền ngay cả hư không cũng đều bị cắt thành từng đạo gợn sóng, gợn sóng này giống như cũng có được lực lượng của mình, sắc bén giống như lợi kiếm.
"Rầm rầm..." Ở một bên khác, một nam tử có dáng người cường tráng, càng giống như là xe thiết giáp lao đến, trên vai khiêng một thanh trường đao to lớn, một thân sát khí rất là đáng sợ, đạp một bước tới, hung hăng bổ một đao thẳng về phía đỉnh đầu của Phương Quý.
"Rít..." Mấy đầu Linh Xà màu đỏ như máu như ẩn như hiện, chui vào trong bùn đất, từ dưới đất bơi về phía dưới chân Phương Quý thật nhanh.
"Sưu..." Mà ở trong đám huyết mạch Tôn Phủ kia, lại có một nữ tử mặc áo bào màu xanh, nàng nhẹ nhàng lùi lại về phía sau, cả người liền hoàn toàn biến mất ở trong ma khí chung quanh, lại sau đó, liền có một cái bóng nhàn nhạt vây quanh sau lưng đám người Phương Quý, tùy thời xuất thủ.
Xem ra, cho dù là những tu sĩ Hẻm Phế Nhân này tiến đến, bọn hắn vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Quý, hơn nữa, theo việc những tu sĩ Hẻm Phế Nhân này tiến đến, khiến cho vào thời điểm bọn hắn xuất thủ lại càng không cố kỵ, dù sao thì trước đó bọn hắn còn muốn cân nhắc vấn đề xem ai nên xuất thủ trước, ai xuất thủ sau, không muốn vừa lên liền tiến hành vây công, nhưng bây giờ nhân số ở phía Phương Quý cũng nhiều, bọn hắn liền cũng không cần cân nhắc nhiều như vậy.
Phương Quý lúc đầu chính là chắp hai tay ở sau lưng bày ra dáng vẻ tiêu sái, nhưng thấy nhiều đòn công kích đánh tới như vậy, lập tức liền muốn giơ chân, thế nhưng bỗng nhiên nhìn thấy đám người sư tỷ lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, liền cũng vội vàng khiến cho mình bình tĩnh trở lại.
"Chư vị, theo ta nghĩ, thay vì mang thân thể tàn phế trở về tiên môn, chẳng bằng…chẳng bằng chiến một trận thật thống khoái!"
Mà ở trong đám tu sĩ Hẻm Phế Nhân này, Kim Tam Xích truyền nhân của Tam Xích Bá Đao bỗng nhiên cười một tiếng, tâm tình dường như có một chút vui thích, theo tiếng cười, hắn đột nhiên bước ra một bước, đao quang trong lòng bàn tay lóe lên, liền đã chém cho Kim Luân bay đến trước mặt của Phương Quý bay ngược trở về.
Lại sau một khắc, tu sĩ Hẻm Phế Nhân cùng nhau động thủ, trong tay của Quách Thanh sư tỷ đã không có kiếm, đón nam tử như xe thiết giáp khiêng đao mà đến kia, nàng chỉ là vững vàng đạp ra một bước, bàn tay nâng cao, vững vàng đánh vào thanh đao nặng tựa ngàn cân ở trong tay của đối phương, sau đó thân hình có một chút khẽ nghiêng về phía sau, phát lực mạnh hơn, trực tiếp đánh cho tráng hán to như xe thiết giáp kia lui về phía sau.
Ngô Nhan ở trong đám người, ánh mắt buông xuống, thấy được hai đầu Linh Xà nhanh chóng du động dưới mặt đất, bỗng nhiên há miệng, nôn một ngụm máu đen trên mặt đất, máu đen trực tiếp chui vào lòng đất, hai đầu Linh Xà dính một chút, lập tức thống khổ kêu loạn.
Nữ tử xuất thủ cuối cùng, thân hình nhạt như cơ hồ nhìn không thấy, mượn nhờ ma khí che lấp, cẩn thận tới gần phía sau lưng của Phương Quý, tùy thời xuất thủ, thấy ở chung quanh căn bản không có bất luận kẻ nào có thể phát giác được sự tồn tại của nàng, lại không ngờ được, cũng liền vào lúc nàng sắp tới gần người Phương Quý, ở bên cạnh bỗng nhiên có một người trẻ tuổi quay đầu nhìn về phía nàng, nhẹ nhàng cười cười.
Nữ tử này kinh hãi, vung đao chém về phía người này, lại bất thình lình bị Khúc Thần Hành ở sau lưng đâm một thương về phía hậu tâm.
Các loại thế công đều bị phá mất dễ như trở bàn tay, thế mà không có bất kỳ một ai có thể tạo thành uy hiếp đối với Phương Quý, Phương Quý kịp thời nhịn được không có thất thố chắp hai tay sau lưng, gió thổi trường bào, thật sự là có một loại trầm ổn núi thái sơn sụp ở trước mặt cũng không đổi sắc.
"Ta hiện tại nhất định là rất đẹp trai, đáng tiếc, nếu như có người vẽ tranh cho ta thì tốt..." Phương Quý cũng không nhịn được thầm nghĩ trong lòng.