Sau đó không đợi bọn hắn kịp phản ứng, những người này liền đã không có một chút do dự vọt vào chiến trường, thế là, tình thế trong chiến trường đại biến trong chớp mắt, Khúc Thần Hành vốn là đang ác đấu cùng với một vị thiên kiêu Tôn Phủ, thình lình bị một đạo huyền quang của một vị tu sĩ Bắc Vực mới gia nhập chiến trường đánh tới, né tránh không kịp, cả người nhất thời bị đánh bay ra ngoài, lúc rơi vào trên mặt đất, đã là miệng phun máu tươi, khó mà đứng dậy.
Kim Tam Xích thì lại lập tức bị ba vị tu sĩ Bắc Vực cuốn lấy, một kiếm một kiếm, không lưu tình một chút nào...
Hai người Yến Lăng cùng với La Diễn Chi, lúc đầu chính là phối hợp khăng khít, nhưng bỗng nhiên có ba người tới, một kiếm một kiếm, chuyên chào hỏi đối với Yến Lăng, La Diễn Chi kinh hãi, cầm kiếm tương trợ, nhưng đối phương có quá nhiều người, ra tay lại độc, hai người bọn hắn đã là vướng trái vướng phải...
Nhất là Ngô Nhan tiên tử, lúc này tức thì bị ba vị lão tu áo bào tro cuốn lấy, mắt thấy đã sắp mệnh tang tại chỗ!
"Làm sao lại thành như vậy?"
"Đám người chân ngoài dài hơn chân trong này, thế mà lại lựa chọn xuất thủ vào lúc này?"
Mà một màn này xuất hiện, cũng khiến cho ở bên ngoài chiến trường Ma Vực, vô số tu sĩ Bắc Vực trở nên phẫn nộ, bây giờ, phần lớn tu sĩ Bắc Vực vẫn là không dám ở trên mặt nổi lộ ra sự ủng hộ đối với đám người Phương Quý, thậm chí là cũng không dám lớn tiếng khen hay trợ uy cho bọn hắn, nhưng trong lòng lại không khống chế nổi đứng ở phía bọn hắn, mặc dù không yêu cầu xa vời là bọn hắn thật sự thắng, nhưng tốt xấu...cũng đừng thua quá thảm...
Nhưng ai có thể tưởng tượng được, vào lúc này, thế mà lại có nhiều tu sĩ Bắc Vực như vậy bỗng nhiên vọt vào chiến trường?
Ở trong đại chiến như vậy, bọn hắn làm sao lại lựa chọn xuất thủ?
"Ồ, nằm trong dự kiến..." Trong đám người, một người vỗ quạt thở dài nói: "Bọn hắn không xuất thủ thì lại có thể làm thế nào, cái gọi là khiêu chiến thiên kiêu Tôn Phủ, chứng minh tu sĩ Bắc Vực không thể kém so với Tôn Phủ, vốn là một trận nháo kịch, thay vì để cho huyết mạch Tôn Phủ đánh cho đầu cũng không nhấc lên nổi, chẳng bằng để người của mình kết thúc cuộc nháo kịch này, ở trong tương lai có nhắc đến, cũng không trở thành trò cười để người ta thảo luận..."
"Cho dù là như thế, vậy cũng không nên...tu sĩ Bắc Vực chúng ta, chẳng lẽ không cảm thấy đau lòng?" Bình thường có rất ít người phản bác người vỗ quạt này, nhưng bây giờ, ở bên cạnh lại có người nghe không nổi nữa, bực tức nói: "Vị tiểu thiên kiêu Tây Phương Thần Điện kia, còn có sư tỷ của hắn, bọn hắn...bọn hắn vốn chính là không chịu thua kém vì tu sĩ Bắc Vực..."
"Tranh một chút khẩu khí này thì có làm được cái gì?" Người vỗ quạt cười lạnh nói: "Có thể cho chúng ta thêm nhiều tài nguyên tu hành hơn? Có thể cho chúng ta thêm nhiều pháp bảo hay sao?"
"Ài, vẽ vời cho thêm chuyện ra, đơn thuần là vô dụng, không bằng tranh thủ thời gian kết thúc sớm..."
Liền ngay cả Bạch Thiên Đạo Sinh ở trên tiên đài, vào lúc này trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn nhìn về hướng những tu sĩ Bắc Vực xông vào chiến trường Ma Vực, vây quanh tu sĩ Hẻm Phế Nhân chém giết kia, ánh mắt dường như có một chút tán thưởng, bất quá nếu như nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện ra, thay vì nói là tán thưởng, chẳng bằng nói là càng khinh thường nhiều hơn một chút, thản nhiên nói: "Duy chỉ có dạng người Bắc Vực này, mới là người Bắc Vực mà chúng ta cần, cũng duy chỉ có dạng người Bắc Vực này, mới có thể một mực để cho chúng ta sử dụng, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy..."
Mấy người Thanh Vân Linh Ngọc, tất cả đều gật đầu thán phục.
Thương Nhật Bộ có tuổi tác nhỏ nhất nhịn không được do dự một chút, nói: "Thật sự là kỳ quái, thế mà lại có người như vậy..."
Huyền Nhai Cổ Nguyệt cười lạnh nói: "Cho nên nói tu sĩ Bắc Vực huyết mạch thấp kém, vốn là có nguyên nhân!"
"Con m* các ngươi..."
Mà vào lúc này ở trong Ma Vực, Phương Quý thấy được đám tu sĩ Bắc Vực này vọt vào, cũng là sau khi kinh ngạc một trận, nhiệt huyết chợt xông lên đầu, hắn đã làm xong chuẩn bị sẽ có một trận ác chiến, cũng làm xong chuẩn bị còn sẽ có huyết mạch Tôn Phủ lại ra trận, lại không nghĩ rằng, bây giờ ra trận, cải biến chiến cuộc, thế mà lại là một đám tu sĩ Bắc Vực...
Những tu sĩ Bắc Vực này, ra tay thế mà còn hung ác hơn so với huyết mạch Tôn Phủ!
Vừa tiến vào chiến trường, lập tức liền chiêu chiêu hạ sát thủ, lúc nào cũng muốn lấy tính mạng của người ta!
Mà một màn này, cũng khiến cho Phương Quý trong lúc đột nhiên, hai mắt đều đỏ bừng lên, lúc đầu hắn còn suy tính rất nhiều, bao gồm cách làm sao để đối phó Bạch Thiên Đạo Sinh, lại có cách làm sao để thoát thân sau khi xong chuyện, nhưng đến lúc này, thấy tu sĩ Hẻm Phế Nhân chịu cỗ áp lực này, lại chân chính khiến cho nộ khí của hắn dâng lên, lần thứ nhất sinh ra suy nghĩ thứ gì cũng đều không quan tâm, chỉ có lửa giận tràn đầy trong lòng...
"Đều là do tên tiểu quỷ này gây chuyện, giết hắn..."
Ngay vào lúc Phương Quý suy nghĩ, bỗng nhiên ở bên cạnh có người quát lớn, lại là hai ~ ba vị tu sĩ Bắc Vực vọt tới trước người hắn, một người dùng thương, một người gắn lưỡi đao vào dây xích, một người thi triển dị bảo Ma Sơn, phân biệt từ ba cái phương hướng đánh tới chỗ yếu hại của Phương Quý, Phương Quý vốn là đang triền đấu cùng với bốn vị huyết mạch Tôn Phủ, đột nhiên bị đánh lén, thân hình trong lúc tránh gấp, lượn quanh đi ra từ trong chiến trường, quỷ dị xuất hiện ở giữa không trung.
Nhưng dù tốc độ của hắn mặc dù kinh người, trên cánh tay vẫn bị lưỡi đao gắn vào dây xích quệt một chút, lộ ra vết thương sâu đụng tới xương.
Đây là sau khi Phương Quý tiến vào vùng chiến trường này, lần thứ nhất bị thương!
Máu tươi róc rách chảy xuống, một giọt một giọt vẩy vào trên mặt đất, bên trong lóe ra từng tia từng sợi ánh vàng...
Cũng ở trong một cái chớp mắt vết thương kia xuất hiện, Khô Mộc Huyền Sinh Quyết Phương Quý tu luyện liền được thôi động, sau đầu của hắn hiện ra một mảnh thanh quang, trong thanh quang kia, có một đoạn huyễn ảnh mầm cây khô chìm chìm nổi nổi, cây khô kia dường như có sinh khí cường đại, trong một sát na nó xuất hiện, vết thương trên cánh tay của Phương Quý liền lập tức bắt đầu khép lại, cuối cùng ngay cả một vết sẹo cũng không có lưu lại, trơn bóng như lúc ban đầu!
Mà đoạn cây khô này, nguyên bản vốn là bội kiếm của tổ sư Đông Lai Tông.
Sau một sát na cây khô này hiển hóa, Phương Quý tự nhiên liền nhớ tới hình ảnh lão tông chủ Đông Lai Tông kia cầm kiếm mà lên, gầm thét "Dựa vào cái gì"!
Trong lòng bỗng nhiên có một cỗ lửa nóng hừng hực thiêu đốt!
"Đúng vậy? Dựa vào cái gì chứ?"
"Huyết mạch Tôn Phủ, dựa vào cái gì mà sinh ra liền cao cao tại thượng?"
"Tu sĩ Bắc Vực, dựa vào cái gì mà tự cam đọa lạc?"
"Hắn đã bị thương..."
"Giết..."
Mà vừa rồi ở dưới sự vây công của bảy người, vẫn bị Phương Quý quỷ dị trốn ra khỏi vòng vây, cũng khiến cho ba vị tu sĩ Bắc Vực cùng với bốn vị huyết mạch Tôn Phủ kia đều kinh hãi, trong lòng có một chút kinh ngạc với thân pháp nhanh chóng của Phương Quý, bất quá sau đó, bọn hắn liền lưu ý đến trên cánh tay của Phương Quý đã xuất hiện vết thương, lập tức hưng phấn không thôi, tu sĩ Bắc Vực cầm Liên Tử Thương lập tức há miệng hô lớn lên.